Chương 241: Công Chúa Lo Lắng
- Đúng vậy!
Nói đến vị tam phu nhân, khóe miệng Lưu viên ngoại không khỏi hiện lên vẻ vui vẻ, thật rất muốn tiếp tục chuyện dang dở tối qua.
- Không phải ta nói khoác, tuy nữ tử xinh đẹp trong Câu Lan không ít, thế nhưng Duẫn Nương phải nói đẹp nhất nhì, không biết có bao nhiêu người muốn lấy nàng làm thiếp, nếu không phải cha nàng còn nợ ta tiền thuê đất chưa trả, chuyện này thật tiện nghi phải không?
- Ngươi nói Câu Lan nào?
Lưu viên ngoại chưa nói hết câu đã bị Lý Dịch phất tay cắt ngang.
Tay Lưu viên ngoại chỉ về một hướng, nói.
- Phía đông không xa, vừa đến cửa thành hai vị đại nhân sẽ thấy.
Lý Dịch ngẫm lại nói.
- Gọi Tam phu nhân của ngươi tới đây.
- Cái này?
Trên mặt Lưu viên ngoại hiện ra vẻ do dự, hắn đêm qua mới cưới nàng, còn chưa kịp động phòng, nhìn vị bộ dáng của đại nhân này, không phải muốn.
Lưu viên ngoại cảm thấy vô cùng hối hận, sớm biết vừa rồi đã không nói khoác, giờ thì tốt rồi, có khi nào tiểu thiếp lấy về tới nhà bay đi luôn không?
- Đi, gọi Tam phu nhân tới!
Trừng mắt nhìn thị nữ kia, nếu không phải nàng lỗ mãng xông vào, thế nào có chuyện như bây giờ?
Mà Lưu viên ngoại cũng không dám cự tuyệt, dù sao vụ kiện này của hắn còn chưa có kết quả, nếu đắc tội đại nhân trước mắt, hắn cũng không có quả ngon để ăn.
Thiếu nữ kia cuống quít chạy ra ngoài, không bao lâu thì vịn một vị cô gái trẻ đi tới.
Nhìn qua nữ tử mi thanh mục tú, nhưng sắc mặt tái nhợt, lộ ra tư thái điềm đạm đáng yêu, Lý Dịch thấy rất bình thường thôi, tuy Công chúa điện hạ đứng bên cạnh mặc trang phục trung tính nhưng quang mang của nàng cũng lấn át vị Tam phu nhân này.
Bất quá, dù sao Lưu viên ngoại cũng đã hơn bốn mươi, nhìn thế nào thì cô nương trước mắt nhiều lắm mười sáu, làm thiếp cho hắn vẫn bị chà đạp.
- Hai vị đại nhân hỏi ngươi mấy câu, muốn ngươi thành thật trả lời, nếu không xem ta thu thập ngươi như thế nào!
Lưu viên ngoại nhìn nữ tử kia một cái, xụ mặt nói.
- Ngươi im miệng.
Lý Minh Châu nhàn nhạt liếc Lưu viên ngoại, hắn lập tức cười trừ, thức thời ngậm miệng.
- Đêm qua nơi này phát sinh chuyện gì, ngươi cũng đã biết?
Lý Minh Châu nhìn nàng, tùy tiện hỏi.
Vừa dứt lời, Lý Dịch thấy rõ trên mặt nữ tử hiện ra vẻ bối rối, tuy rất nhanh đã khôi phục bình thường, nhưng không thể qua mắt hai người.
- Ngươi đi ra ngoài trước.
Lý Minh Châu chỉ Lưu viên ngoại.
Lưu viên ngoại thực không muốn ra ngoài nhưng nam tử ghi chép khoác tay lên bả vai hắn, thoáng dùng lực, hắn ngoan ngoãn đi theo đối phương.
Còn lại mấy người cũng đều lui ra, không cho bất kỳ kẻ nào tới gần.
- Lưu viên ngoại đã đi, cô nói đi.
Lý Minh Châu nhìn nàng.
- Hai vị đại nhân đang nói gì, ta thật không biết.
Sắc mặt nữ tử kia bỗng nhiên trở nên tái nhợt, nhưng vẫn cắn răng nói.
Lý Dịch cười, nói.
- Ta biết cô không muốn làm thiếp cho Lưu viên ngoại, chúng ta có thể tìm được cô tự nhiên cũng có thể tìm đến người đêm qua, nếu như cô bây giờ có thể thành thật khai báo…
Lý Dịch chỉ Lý Minh Châu, nói tiếp.
- Vị đại nhân này có thể làm chủ cho cô, giải cứu cô ra khỏi nơi này, về sau cũng sẽ không cần làm thiếp cho Lưu viên ngoại, nếu cô có người muốn gả, quan phủ làm mối cũng không phải không được.
Nữ tử kia nghe nửa câu đầu của Lý Dịch, trên mặt hiện ra vẻ khẩn trương nhưng nghe hắn nói xong, trong mắt bỗng nhiên hiện ra mấy phần chờ mong, sắc mặt biến đổi liên tục, sau một lát, cắn môi, tựa hồ làm quyết định, ngẩng đầu hỏi lại.
- Đại nhân nói thật?
Lý Dịch chỉ mỉm cười nhìn nàng, không tiếp tục mở miệng.
Trên mặt nữ tử lần nữa hiện ra vẻ chần chừ, ánh mắt dần dần biến thành kiên định, bỗng nhiên "Bịch" một tiếng quỳ xuống.
- Tiểu nữ tử nguyện ý nói, chỉ cầu xin đại nhân có thể khoan hồng cho hắn.
- Lưu lại hai người ở đây canh chừng, những người khác theo ta.
Hai người đi ra từ trong phòng, Lý Minh Châu phân phó một tiếng, nhanh chân bước đi.
Lý Dịch liếc nhìn Lưu viên ngoại một chút, không vội vã theo sau.
Địa vị khu giải trí và Câu Lan ở thế giới này cũng giống như quảng trường và rạp chiếu phim hiện đại, đương nhiên, nơi này nhiều loại hình hơn, ca hát, biểu diễn nghệ thuật chiếm đa số, các loại tạp kỹ kỹ nghệ rất khó nhìn thấy ở đời sau.
Mà các loại hình này ở những địa phương nơi đây không hiếm lạ, một số thị trấn xa xôi cũng có, chỉ là quy mô nhỏ hơn.
Các nhóm giang hồ diễn nghệ tụ tập bên trong, trình diễn đấu nghệ tranh tài, đều ghen ghét lẫn nhau; bọn họ con đường khác nhau, trường phái khác biệt, bên trong phân biệt màn trướng khác nhau, làm ra từng cái vòng, dùng dây thừng, màu vải để cô lập ra, một vòng được xem như một Câu Lan.
Khu giải trí ngoài thành đơn sơ hơn nội thành, cũng càng thêm hỗn loạn, bên trong tự thành giang hồ, tuy vì đám người hỗn tạp, quản lý không tốt lắm, quan phủ từ trước đến nay không thích dạng địa phương này nhưng thể loại này lại rất được dân gian hoan nghênh, dù người dân bình thường hay võ lâm hạo kiệt đều ưa thích đến đây xem náo nhiệt.
Sau khi Lý Dịch và Lý Minh Châu đi vào khu giải trí, dựa theo lời nữ tử kia nói, đi về phía Câu Lan lớn nhất.
Bởi vì ban ngày, trong Câu Lan cũng không có nhiều người, thời điểm mấy người vén rèm đi vào, lập tức ngửi được một cỗ mùi vị có chút gay mũi.
Chỉ thấy trên đài nổi lên khói lửa, vài người mang theo mặt nạ, tóc rối tung múa may trên đài, vũ đạo kỳ quái, tiếng chiêng bốn phía, phi thường náo nhiệt.
- Hẳn là nơi này.
Mấy người đi thẳng ra sau, hậu trường vốn không cho phép quần chúng tiến vào, có mấy người bên trong Câu Lan muốn ngăn cản, bị mấy nam tử ngăn lại.
Đằng sau màn sân khấu, một nam tử trẻ tuổi đang dùng cây quạt thổi bay khói bụi do đốt hoả dược sinh ra bay đến đài trước, nghe được sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân, quay đầu, nhìn thấy mấy người xa lạ đang đi tới.
- Trầm Lương?
Người trẻ tuổi cầm đầu dò hỏi một câu.
- Các người là?
Nam tử trẻ tuổi hơi nghi hoặc, đứng lên, vừa mới mở miệng nói một câu, có hai tên nam tử đi tới, đè bả vai hắn lại.
Nam tử trẻ tuổi là một tên giang hồ diễn nghệ bình thường, sau khi bắt hắn trở về cũng không phí bao nhiêu công phu đã nói ra hết mọi chuyện.
Chuyện xưa bài cũ, hai người có thân phận thấp kém yêu thích lẫn nhau, người hữu tình không thể đến với nhau, Lưu viên ngoại trong chuyện xưa đóng vai trùm phản diện, ỷ vào thân phận địa chủ, nửa ép buộc nửa dụ dỗ lấy nữ tử về làm thiếp, đương nhiên sẽ làm tình lang không từ bỏ ý đồ, nhưng vì thân phận địa vị, không có thủ đoạn nào khác, chỉ có thể trong đêm tân hôn, phát nổ tường nhà Lưu viên ngoại, thêm một trận pháo hoa miễn phí để chúc phúc cho Lưu viên ngoại.
Không nghĩ tới không chọn địa phương tốt, chọn ngay bên cạnh chuồng trâu, hai con trâu không có bị nổ chết, cũng bị tiếng nổ làm cho chết khiếp, cũng may Trầm Lương không đặt thêm miếng sắt bên trong hỏa dược, nếu không sợ rằng đã có thương tổn về người.
Về phần cách điều chế hoả dược cũng không khó giải thích.
Trầm gia mấy đời đều là người hiểu rõ về công dụng của hỏa dược, dựa vào tuyệt chiêu này để kiếm miếng cơm trong Câu Lan, cả ngày đều liên quan đến những vật này, hơn mười năm, cuối cùng cũng có chút ít kiến thức.
Tuy còn chưa đạt đến tỉ lệ chính xác như các nghiên cứu hậu thế, nhưng dùng để nổ sập tường viện, vẫn dư xài.
Phụ thân Trầm Lương, cũng do không cẩn thận phát hiện thứ này mà bị nổ chết, làm Trầm gia trước mắt chỉ còn độc đinh, trong lòng Trầm Lương xem nó như bí mật bất truyền.
Lưu viên ngoại lần này bức hắn đến gấp, sau khi làm ra việc đó thì vội vàng trốn về nhà, không nghĩ tới mới hơn nửa ngày, quan phủ đã tìm đến cửa.
Nếu theo Lý Dịch đoán, từ nay về sau, trong Câu Lan sợ rằng không còn gặp được hai người Trầm Lương và Vân Nương nữa, mà Lưu viên ngoại cưới thiếp nữa thì vẫn là cưới tiểu thiếp thứ ba.
Đương nhiên, lấy phong cách làm việc của Công chúa điện hạ, ngày tháng sau này của bọn họ có thể sẽ trải qua tốt hơn, tuy phương diện tự do sẽ không đầy đủ nhưng người tình đến với nhau, chi phí ăn mặc cũng không phải lo, so sánh với sinh hoạt trước kia cũng đã là kết cục vô cùng viên mãn.
Đối phương có thể làm ra phiên bản bom thô sơ cũng không phải trùng hợp, có cái thứ nhất thì có cái thứ hai, cái thứ ba, có lẽ tại một nơi nào đó, còn có người phát hiện ra điều huyền bí của thuốc súng -- nhưng những thứ này, hẳn là lo lắng của công chúa điện hạ.
Nhìn thấy tâm sự của nàng, Lý Dịch hơi tăng cước bộ, đi qua vỗ vỗ vai nàng, vừa cười vừa nói.
- Không bằng chúng ta lại thương lượng một việc, như thế nào?
Trang 122# 1