Chương 242: Thế Tử Bị Cô Lập
- Ngươi thật sự nghĩ như vậy?
Lý Minh Châu nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp.
Nghi hoặc, có chút ngoài ý muốn, lại có không biết làm sao, các loại tâm tình hòa cùng một chỗ, hắn rõ ràng tài giỏi hơn người lại cam chịu cảnh ngồi ăn rồi chờ chết, cảm thấy thập phần tiếc hận và không hiểu.
Ánh mắt Lý Dịch chân thành, vô cùng nghiêm túc gật đầu.
- Thật.
- Đừng quên lời ngươi vừa nói.
Khi Công chúa điện hạ rời đi có chút thất vọng, tâm lý Lý Dịch lại nhẹ nhõm rất nhiều.
Trầm Lương là một nhân tài, tuy xuất thân thấp kém nhưng thân phận thấp không thể mai một tài hoa của hắn, phát minh ra vũ khí "Thiên Phạt" này khiến cho Cảnh Quốc – quốc gia không tính là cường đại trong các nước vào thời điểm bấy giờ thêm một vũ khí lợi hại, bây giờ Tề Quốc đang xâm phạm biên giới, biên cảnh mất vững vàng, dân chúng lầm than, nhưng những thứ này cũng chỉ tạm thời, không bao lâu thì sẽ một lần nữa an định lại.
"Tề quốc” kia nhất định sẽ là người được vinh hạnh đầu tiên được nếm thử sự lợi hại của "Thiên Phạt" Cảnh Quốc, trước khi nghĩ ra biện pháp phá giải, hai nước có thể sẽ kéo dài thời gian hòa bình hữu hảo, cùng nhau phát triển tình hữu nghị.
Mà tên “Trầm Lương” này chắc chắn được lịch sử ghi danh, người phát minh ra thuốc súng, bình nhỏ màu đen mang theo miếng sắt rỉ sét trên chiến trường giết chết không ít tính mạng quân địch —— thời đại kéo vũ khí lạnh dài mấy ngày năm bởi vì xuất hiện cái tên này mà chuyển hướng.
Thời điểm trong lòng Lý Dịch nghĩ đến những chuyện này thì hắn đang bồi Như Nghi các nàng đi dạo trên đường, lúc bốn người ăn cơm xong mở một hội nghị gia đình, vẫn quyết định chuyển Như Ý Phường đến địa điểm mới.
Bởi vì Như Ý Phường trừ cửa hàng phía trước, đằng sau miễn cưỡng xem như có hai phòng ngủ, một phòng đương nhiên để Lý Dịch ở, phòng còn lại thì ba người Như Nghi, Như Ý, Tiểu Hoàn, chịu đựng mấy ngày còn tốt, thời gian lâu dài, chen tới chen lui thật sự không tiện.
So sánh mà nói, chỗ nhà mới này lớn hơn rất nhiều, trừ nhà bếp và phòng khách còn lại ba gian phòng ngủ, mà diện tích các phòng rất lớn, tuy vẫn không đủ cho mỗi người một phòng nhưng tốt hơn Như Ý Phường rất nhiều.
Hôm nay ra ngoài mua thêm đồ trong nhà, tuy đồ dùng cơ bản trong nhà đã đủ nhưng cũng cần phải mua những vật dụng nhỏ nhặt, bốn người đi dạo trên đường một buổi chiều, sắp đến giờ cơm mới trở về, trên tay Lý Dịch mang theo một bao lớn đồ, quyết định sau này nên ít cùng các nàng ra ngoài đi dạo.
Khiên xích đu cũ không nỡ bỏ đi từ viện đối diện đi đến, bọn người lão Phương đã chuyển nó từ trại xuống, Hàn Bá lớn tuổi, làm một cái ghế cũng tốn không ít công phu, vẫn không nên giày vò lão nhân gia.
Thời điểm Như Nghi và Tiểu Hoàn nấu cơm.
Lý Minh châu sai người đến gọi Lý Dịch.
- Đây là đồ vật đêm qua hắn sử dụng."
Lý Minh Châu ngồi trong viện chỉ vật được thả trên bàn.
Trầm Lương mới thấy qua không lâu cung kính đứng trong sân.
Trong hai ngày ngắn ngủi, nhân sinh của hắn chuyển biến quan trọng, đối với vị trước mắt này, thân phận rõ ràng cực kỳ tôn quý, thái độ cực kỳ cung kính.
Nếu không phải nàng, hắn bây giờ vẫn còn đang ở trong Câu Lan làm việc lặt vặt, mỗi ngày kiếm được mấy đồng tiền, chỉ cầu no bụng, nữ nhân yêu thích cũng thành tiểu thiếp người khác, hắn chỉ có thể đêm về ai thán cùng trăng.
Lý Dịch cúi đầu nhìn lại, một cái bình đen sì, miệng bình dùng bùn đất bịt kín, bên ngoài có một kíp nổ thật dài, nhìn từ bên ngoài cũng không có quá nhiều chênh lệch với thứ hắn làm ra.
Trực quan so sánh mà nói, điểm khác nhau duy nhất là bình của đối phương dùng xấu hơn một chút.
Lý Dịch có kinh nghiệm của người đi trước mới có thể không chút tốn sức chút làm ra thứ này, nhưng Trầm Lương thì không giống, ở thời đại này có thể tìm được tỉ lệ phối trộn thuốc súng tốt nhất, nhất định đi qua ít nhất mấy ngàn lần thí nghiệm, trải qua kinh nghiệm mấy đời người nỗ lực cũng chưa chắc làm được, đối với lý giải về hỏa dược còn mạnh hơn Lý Dịch.
Lý Minh Châu nhìn hắn, nghi hoặc hỏi.
- Dựa theo cách điều chế "Thiên Phạt", tại sao uy lực lại yếu hơn so với ngươi yêu cầu rất nhiều?
- Có lẽ, cô có thể thử một lần, nghiền chúng nát hơn, nát được chừng nào tốt chừng ấy, sao đó lấy mấy quả trứng gà, lược lấy lòng trắng, bỏ lòng đỏ, dùng đũa gỗ khuấy, để chúng ngưng kết thành hạt nhỏ, lại dùng cây trúc không ngừng sàng chọn, khoảng hạt đậu xanh hoặc hạt gạo là được, sau cùng phân loại hạt tròn lớn nhỏ vừa phải để bên trong bình ép chặt.
Lý Dịch nhìn nàng, nói.
- Đương nhiên, ta chỉ đề nghị, về phần đến cùng có tác dụng hay không, ta không cam đoan…
- Còn có, ngàn vạn nhớ kỹ, thứ này không thể gặp lửa, một đốm lửa cũng không thể gặp, thời điểm chế tạo, chung quanh tốt nhất đừng có đồ sắt, nếu thứ này nổ, không dễ chịu đâu.
- Mặt khác còn phải nhớ, trời mưa cũng không thể dùng thứ này…
Lý Dịch chỉ Trầm Lương, nói.
- Những chuyện này hắn phải biết nhiều hơn ta, về sau tìm tòi nhiều hơn, uy lực cần có thể đề cao không ít, nhiều hơn nữa thì ta không hiểu, không nói nữa, cơm trong nhà hẳn đã làm xong, hẹn gặp lại…
Sau khi nói xong, hắn tùy ý khoát tay, nhanh chân chạy ra cửa.
Nên bảo trì khoảng cách một chút với những lời không cần thiết và thứ đồ chơi này, hắn cũng không muốn làm Nobel trong thế giới này đâu, có thể chạy bao xa thì chuồn bao xa, tuyệt đối không sai.
Lý Minh châu có chút bất đắc dĩ nhìn Lý Dịch chạy trốn, xoa xoa mi tâm, lúc này mới quay đầu nhìn Trầm Lương hỏi.
- Lời hắn vừa nói, ngươi nhớ kỹ chưa?
- Đều nhớ kỹ.
Trầm Lương gật đầu, đáp.
Trong nhà mấy đời người đều nghiên cứu chế tạo cái này, vừa rồi vị đại nhân kia nói rất nhiều thứ, hắn thực đã sớm rõ ràng giờ phút này yên lặng ghi ở trong lòng, lưu lại chờ về sau từ từ thí nghiệm.
Thời điểm Lý Hiên đi tới, vừa vặn đụng phải Lý Dịch đang bước ra ngoài, chuẩn bị ngẩng đầu chào hỏi, đã thấy hắn khoát tay, trực tiếp đi lướt qua mình.
Hắn nghi hoặc sờ đầu, lúc hắn đi về phía trước, Minh Châu mới vừa rồi còn đứng ở đó cũng không thấy tăm hơi.
- Đây là thế nào?
Lý Hiên vô cùng nghi hoặc, vì sao bọn họ đều trốn mình?
Sau khi hộ vệ Vương phủ trở về hôm đó, lập tức có người báo cáo tình huống cho hắn, biết được một nhà Lý Dịch bình an vô sự, hắn cũng không còn lo lắng, đến Như Ý Phường không tìm được Lý Dịch, liền tới hỏi Minh Châu một chút đến cùng đêm đó đã phát sinh chuyện gì.
Nhưng hai người này rõ ràng vừa mới bàn bạc xong việc, lại có thái độ không muốn để hắn biết, làm cho Lý Hiên có chút không nghĩ ra.
Y như khi còn bé trong Hoàng cung, khi chơi đùa với các Hoàng tử khác, xưa nay luôn có cảm giác không hòa hợp.
Trong lòng của hắn có chút buồn bực cùng ủy khuất, hắn nhận biết Minh Châu phải sớm hơn Lý Dịch vài chục năm, quen biết Minh Châu cũng sớm hơn Lý Dịch, tại sao hiện tại, hai người bọn họ "Như keo như sơn" hết lần này tới lần khác cô lập mình ra?
Trang 122# 2