Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 248: Bí Mật Giang Hồ

Chương 248: Bí Mật Giang Hồ




Lão Phương có chút buồn bực đi ra khỏi nhà, mặt bị bôi đen, trên mặt vốn chỉ có một vết than bụi, lập tức bị bôi lan ra, làn da vốn không trắng lắm lần nữa bị đen thêm.

Đêm qua đột nhiên tuyết rơi dày, đừng nói Trụ Tử, chính mình cũng cảm thấy rất lạnh, may mắn vừa rồi có thợ thủ công mang bếp lò tới, lập tức sắp xếp gọn gàng, than lửa đốt lên, trong nhà lập tức ấm áp.

Kết quả ôm hai cây trúc chắp vá nửa ngày cũng không thể lắp nó giống như nhà cô gia, dưới cơn nóng giận đạp một cước trên lò, lò lật, than lửa đổ đầy đất, thiếu chút cháy thằng con đang đứng bên cạnh, bị bà vợ dùng chổi đuổi ra ngoài.

Lắc đầu, xem ra loại việc tinh tế này không phải chuyên môn của mình, đi qua bên cô gia học hỏi, cái đồ chơi này làm như thế nào.

Còn chưa đi vào sân, một bóng người "vèo" một cái lao ra từ bên trong, trong giây lát đã biến mất khỏi mắt.

Thật sự là “vèo" một tiếng, tốc độ nhanh đến nổi không thể tin, Lão Phương sững sờ một hồi, mới phục hồi tinh thần, có chút không dám tin.

- Vừa rồi là cô gia?

Từ suy nghĩ biết được đáp án, trong lòng Lão Phương lại nhận tổn thương không nhỏ.

Không biết từ khi nào, cô gia ngày càng lợi hại, lão Phương cảm thấy tác dụng bản thân đang không ngừng giảm xuống, có lẽ không bao lâu nữa, hắn cũng chỉ có thể giúp đỡ chặt mấy cây trúc và chạy việc vặt.

Việc làm ăn bên ngoài, trừ cô gia, hắn là người được hưởng hoa hồng nhiều nhất, mỗi ngày cứ như vậy trong nhà nhàn rỗi cũng có thể kiếm lời một năm đếm không xuể, có tiền tất nhiên tốt, nhưng cầm tiền không đúng với sức thì có hơi quá.

Nhìn thấy nam nhân nhà mình sau khi trở về từ nhà cô gia luôn buồn bực, vô thanh vô tức chơi đùa với bếp lò, Lưu Thị vốn định lầm bầm hai câu, lời nói đến miệng thì lại nuốt xuống.

Tuy ngày bình thường luôn mắng hắn, lúc trọng yếu cũng sẽ cầm cây chổi gia pháp ra để hắn ghi nhớ thật lâu, nhưng nàng hiểu được chừng mực, nhiều năm đi qua, biết lúc nào nên nói, lúc nào nên im lặng.

Chuyện của nam nhân, nàng sẽ không hỏi nhiều, giờ phút này chỉ có thể thở dài một hơi, yên lặng dọn dẹp than trên mặt đất.

Lý Dịch chạy một hơi từ trong nhà ra đường, le lưỡi thở hổn hển, nhìn lại không có người đuổi theo, mới tìm quán ven đường ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.

Không biết có phải bởi vì một chưởng của nhị thúc công, vết thương giống như tốt hơn, bụng dưới không tiếp tục đau, cảm giác thân thể hiện tại tốt hơn so với lúc trước khi bị thương.

Đương nhiên, chắc vì luyện được chân khí, hai ngày nay có hơi đắc ý vênh váo, khoe khoang trước mặt Liễu nhị tiểu thư, xoa xoa cái mông, rốt cục ý thức được hắn và Như Ý có bao nhiêu chênh lệch.

Muốn xoay người làm chủ, quang minh chính đại ép Liễu nhị tiểu thư dưới thân còn một đoạn đường rất dài phải đi.

Trước mắt vẫn phải tiếp tục nguyên tắc làm việc điệu thấp, lần tiếp theo muốn xả giận, phải chọn lúc nàng không có ở nhà, vụng trộm đập nát một tượng tuyết sẽ tốt hơn, hôm nay xác thực có hơi phô trương quá mức.

Trong nhà tạm thời không thể trở về, nếu không kết quả của hắn giống như tượng tuyết vừa rồi, dứt khoác tản bộ trên đường.

Trận tuyết đêm qua quá lớn, trên đường đầy tuyết nhưng lúc này đã không còn nhiều tuyết đọng, không cần quan phủ thúc giục, khi trời còn chưa sáng đã có người lần lượt rời giường, quét tuyết đọng trước cửa nhà mình đến ven đường, các cửa hàng càng tích cực, dù sao tuyết rơi cũng phải buôn bán, sinh hoạt không dễ, một ngày không mở cửa sẽ tổn thất một ngày.

Giờ phút này, trên trời đã không còn tuyết rơi, người đi trên đường ít hơn trước kia một chút, trời lạnh như thế, co lại trong nhà không ra khỏi cửa mới là lựa chọn chính xác.

Tắt qua con đường bán điểm tâm sáng, mua hai cái bánh bao nóng hổi, bánh bao nơi này nghe nói nổi tiếng đã mấy chục năm, da bánh mỏng nhân nhiều, mùi vị tạm được, sau khi ăn xong hai cái bánh bao, cái bụng đã không còn cảm giác đói.

Một đường đi thì thấy cửa hàng xung quanh rất vắng người, ngược lại không ít quán rượu có vài khách nhân, đều là cửa hàng duy nhất bán ra liệt tửu bên trong phủ thành.

Hậu trường của chủ quán là Ninh Vương Phủ, nguồn gốc thu nhập trong nhà chín mươi phần trăm đều thu ở nơi đó.

Sau khi tản bộ tiến vào khu phố chính, dù lúc nào nơi này cũng không vắng người, trà quán tửu lâu, thanh lâu kỹ viện, khách nhân ra vào rất náo nhiệt.

Mấy cái nhà nhỏ dựng tạm thời dùng để biểu diễn đã bị tuyết lớn đánh sập, người dựa vào Câu Lan kiếm sống đang dọn dẹp hiện trường, xem ra dựng lều không tốn nhiều sức, nơi này tuy không rắn chắc nhưng cũng không thể quá yếu ớt.

Câu Lan lớn hơn một chút thì không có vấn đề này, lúc Lý Dịch đẩy cửa đi vào, Tôn lão đầu đang chỉ huy những người kia tập diễn Họa Bì, hai ngày nữa sẽ biểu diễn, việc này liên quan đến tương lai của bọn họ về, từ sớm khi trời còn chưa sáng đã phải thức giấc, đến khi trời đã khuya mới có thể trở về, cũng không ai có lời oán giận.

- Công tử đến, bây giờ Uyển cô nương không có ở đây, ta lập tức đi gọi nàng.

Tôn lão đầu nhìn thấy Lý Dịch, lập tức chạy tới, cười nói.

Sau khi nhìn thấy những tình tiết kế tiếp của vở kịch, thái độ của hắn đối Lý Dịch càng tốt.

- Không cần không cần.

Lý Dịch khoát tay, hắn chỉ tiện đường tới xem một chút.

Lão giả giống như nghĩ đến cái gì, móc từ trong ngực ra một túi tiền nhỏ, nhìn căng phồng trĩu nặng, nói:

- Công tử cầm số tiền này đi, công tử lần trước kể chuyện giang hồ, ta đi kể lại cho mấy lão bằng hữu nghe, quả nhiên rất được những người giang hồ ưa thích, số tiền này do bọn họ sai người đưa tới.

Lý Dịch lần nữa khoát tay, cất lời.

- Tiền đều giao cho Uyển cô nương đi, Câu Lan sắp khai trương, chi phí khẳng định không ít, số tiền này các ngươi cứ giữ mà dùng.

Tôn lão đầu nghe vậy cũng không nói thêm, bọn họ những ngày qua thực rất cần tiền.

Về phần Lý Dịch tốt bụng kể chuyện xưa để hắn thông qua mấy vị bằng hữu của lão truyền bá ra ngoài, Tôn lão đầu hiển nhiên cũng không hiểu rõ.

Người trong võ lâm phần lớn hào sảng, ngoài những Câu Lan, tụ tập phần lớn là những người kia, bọn họ ra tay hào phóng, thích nhất nghe chuyện giang hồ võ lâm, càng nghe càng hưng phấn, sẽ không keo kiệt chút tiền này.

Có những chuyện kể ra ít nhất cũng có thể đổi lấy một chút tiền, đáng tiếc, Lý công tử cứ trực tiếp đưa ra ngoài, tất cả này đều là tiền a.

Đoán không ra dụng ý của Lý Dịch, Tôn lão đầu cũng không muốn nghĩ, đây không phải chuyện lão nên quan tâm, tiễn hắn rời khỏi Câu Lan, lại trở về đốc thúc những người kia diễn tập nắm chặt thời gian.

- Ha ha, lão đầu kể tiếp đi, bảy mươi hai đường Tịch Tà Kiếm Pháp kia đến cùng là cái quái gì?"

Bên trong cái rạp nhỏ dựng tạm thời dưới chân tường thành, một vị hán tử ném một khối Bạc vụn nhỏ vào trong hũ, thúc giục.

Túp lều không lớn, người bên trong lại không ít, phần lớn đều có dáng vẻ phong trần mệt mỏi, xét thấy cũng là người thường xuyên bôn ba bên ngoài.

Sau khi hán tử thúc giục, có người trong đám người cũng hứng thú thúc giục lão đầu nói tiếp.

Mặc dù lão đầu tuổi tác đã lớn, nhãn lực lại vẫn có một ít, nhìn thấy một vòng ngân quang nằm trong cái hũ, nếp nhăn trên mặt giống như cúc hoa nở rộ, hắng giọng, tiếp tục mở miệng.

- Nhắc tới bảy mươi hai đường Tịch Tà Kiếm Pháp nhà họ Hàn, thật không tệ, đó là kiếm pháp nhất đẳng trong truyền thuyết, nhưng lại chưa có ai biết rõ, thứ nhất, kiếm pháp này không truyền ra ngoài, thứ hai, để sử dụng được kiếm pháp này, động tác của người học phải mau lẹ quỷ dị, bên ngoài không người nào biết được tên gọi của chiêu pháp, chỉ biết chiêu thức cực nhanh, đã đạt đến mức người thường không thể tưởng tượng được.


Trang 125# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất