Tiểu Đậu Khấu

Chương 113: Nhận sai

Bóng đêm cực kỳ yên tĩnh, vầng trăng non mới lên tỏa ra ánh sáng mờ ảo dịu dàng phủ lên hai người.

Minh Đàn nửa ngẩng đầu đối diện với Giang Tự, đáy mắt hắn như đong đầy hồ nước sâu thẳm tĩnh lặng đầy cảm xúc, khuôn mặt anh tuấn đĩnh đạc càng tiến lại gần, dần dần cảm nhận được hơi thở ấm áp từ làn môi mỏng, dường như Minh Đàn bị lạc trong đó không biết phản ứng lại thế nào.

Khi khoảng cách chóp mũi của hai người chỉ còn chưa đến nửa tấc, đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng chó sủa —

“Gâu!”

“Gâu gâu gâu!”

Minh Đàn chợt tỉnh táo lại, ngay lập tức giãy ra khỏi vòng ôm của Giang Tự, luống cuống đứng lên, cũng không biết bị dọa sợ hay sao, tim nàng đập thật nhanh, mãi cũng không bình ổn lại được.

Tiếng chó sủa vô cùng đột ngột lại cực kỳ hung mãnh, Giang Tự xoa lưng nàng: “Sợ à?”

Minh Đàn ôm ngực lắc đầu, ngay sau đó lúng túng tránh khỏi bàn tay hắn, vừa đi lên phía trước vừa nhỏ giọng nói: “Chàng đừng có chạm vào ta, đừng tưởng nói vài câu dễ nghe cho có lệ là lừa được ta.”

“Những lời ta nói khi nãy đều là lời từ đáy lòng, không phải lời có lệ cho xong.”

Minh Đàn bước thấp bước cao lên phía trước, khóe mắt liếc về sau, giọng điệu chê bôi: “Sao ta không nghe thấy đáy lòng chàng nói.”

“Ta thay nó lên tiếng.”

“……”

“Định Bắc vương điện hạ mượn miệng lưỡi của Thư nhị công tử sao, sao tối nay lại có thể nói như thế?”

Minh Đàn còn muốn chế nhạo hắn vài câu, ai ngờ tối lửa tắt đèn, trong ruộng lại có một cái bẫy thú mà nông hộ đào sẵn!

Hố bẫy thú này chôn trong ruộng, bên trên che bằng bùn nhão và cỏ khô, ban ngày còn cực kỳ khó nhìn ra chứ dừng nói ban đêm tối tăm mù mịt.

Minh Đàn không chú ý, chân bước hụt lập tức dẫm xuống, đang muốn mở mồm nói đột nhiên biến thành tiếng thét sợ hãi xuyên thủng trời đêm: “Aaaaa—-!”

“A Đàn!”

Giang Tự đi sau nàng vài bước, khi bước tới thì cả người Minh Đàn đã rơi vào bên trong bẫy thú, bùn nhão và cỏ khô rơi xuống đầy người nàng, càng bất ổn là, đáy động còn có bẫy kẹp thú mà nông hộ đặt vào.

Đôi chân vốn đã nhức mỏi vì đi bộ của Minh Đàn bị kẹp thú kẹp rất chặt, lúc đầu còn chưa nhận ra, chỉ một lúc sau đau đớn ập đến, trước mắt nàng nhoáng lên ánh sáng trắng, không nhịn được khóc nức nở hô lên đứt quãng: “Đau! Hu hu, đau quá!”

Hố bẫy thú này đào rất sâu, bên trong cũng lớn, nếu chen vào thì ước chừng có thể chứa được hai ba người, vốn dĩ hố này được chuẩn bị để bắt lợn rừng ban đêm mò xuống núi phá đồng ruộng.

Giang Tự ngồi xổm xuống nắm chặt tay nàng muốn kéo nàng lên.

Nhưng nàng không ngừng lắc đầu, nhíu mày đau đớn nói: “Chân ta, bị kẹp rồi… không dùng sức được.”

Giang Tự sững lại, khi nãy hắn cho rằng Minh Đàn kêu đau vì bị trật chân, giờ mới biết hóa ra chân nàng bị kẹp trong bẫy kẹp đặt dưới hố.

“Đừng nhúc nhích, dưới đó có lẽ còn có bẫy kẹp khác.”

Khi hành quân bên ngoài cũng thường gặp bẫy thú trong rừng, hố bẫy to như vậy thường là để bắt con mồi lớn, thường sẽ không chỉ đặt một cái bẫy kẹp.

Minh Đàn nghe vậy thì sợ tới mức không dám động đậy một chút nào.

Thấy nàng run bần bật Giang Tự lại thấp giọng trấn an: “Đừng sợ, ta ở đây.”

Hắn tránh Minh Đàn ra, cầm kiếm thăm dò đáy hố, quả nhiên những chỗ khác ở đáy hố còn rải rác mấy cái bẫy kẹp thú khác, chỗ nào mũi kiếm lướt qua thì sẽ vang lên vài tiếng “cùm cụp”, tất cả kẹp thú đều đóng chặt.

Lúc này Giang Tự mới thu kiếm, nhảy xuống hố săn ôm lấy eo Minh Đàn gỡ chân nàng ra khỏi bẫy rập.

Toàn thân Minh Đàn đều dính cỏ dại bùn hôi, vô cùng lếch thếch, khuôn mặt trắng nõn cũng lấm lem bùn đất, nước mắt không ngừng chảy ra vì đau đớn, giống như một cô nhóc lôi thôi mới được đào ra từ trong đất.

Giang Tự nhìn vết thương trên chân nàng, bẫy kẹp thú vẫn còn kẹp chặt chân, trên đôi tất trắng đã thấm ra mấy vệt máu.

Trên trán Minh Đàn đổ mồ hôi, chỉ cần cử động một chút là đau đến tận xương.

Giang Tự không làm liều, cẩn thận quan sát bẫy kẹp trên chân Minh Đàn một lát. Loại bẫy kẹp thú này đã không còn lưu hành, bên trên không có răng cưa nhưng lại khó mở hơn nhiều bẫy kẹp phổ biến bây giờ, thậm chí còn cần có người mở khóa cho.

Nước mắt Minh Đàn lã chã rơi không ngừng, khuôn mặt lem luốc có hai hàng nước mắt chảy dài, nàng nấc lên hỏi: “Chàng… chàng rốt cuộc có thể mở… mở nó… ra hay không?”

Giang Tự trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nhìn búi tóc của nàng.

Cũng không biết tại sao hôm nay nàng lại mộc mạc như thế, chỉ cắm một cây trâm gỗ. Nhưng giờ trên đầu không có công cụ tiện dùng, hắn vẫn lấy cây trâm gỗ cắm trên tóc nàng xuống.

Thấy Giang Tự phải dùng cây trâm gỗ mở khóa bẫy kẹp, Minh Đàn rưng rưng nước mắt nhắc nhở: “Chàng cẩn thận chút!”

Giang Tự cho rằng nàng lo lắng trâm gỗ sẽ bị gãy bên trong khóa, không ngờ nàng lại nói ngay sau đó rằng: “Trâm gỗ này được làm gỗ trầm lê cực phẩm do Nam Hải tiến công, tự nó có hương lê kéo dài không tan, hơn nữa còn là tự tay Lỗ đại sư làm, là hàng độc bản có một không hai, chàng đừng có làm hỏng đấy.”

Nói đến đồ vật bảo bối, nàng còn không bị nấc cụt, chân cũng không đau, lời nói lưu loát, chỉ có ít nước mắt vương trên khóe mi, căng thẳng nhìn chằm chằm bẫy kẹp thú trên chân.

Giang Tự không nói gì, sau một lúc lâu mới bảo: “Hỏng thì bồi thường cho nàng.”

“Đã nói là độc bản rồi!”

“Vị Lỗ đại sư kia còn sống không?’

“Đương nhiên còn.”

“Nếu vẫn còn sống thì không có cái gì là độc bản tuyệt đối, nếu hỏng thì ta gọi hắn tới, nếu làm không ra được một cây trâm giống như đúc thì giết luôn.”

……!

“Đồ thô lỗ!”

Ngay sau đó, một tiếng “lạch cạch” cực nhẹ vang lên, bẫy kẹp thú mở ra.

Chân Minh Đàn được tự do, chỉ là đau đớn vẫn không hề giảm bớt, ngược lại như bị phóng đại lan rộng ra, càng dữ dội hơn.

Giang Tự đỡ nàng.

Nàng đau không chịu được, cắn chặt tay Giang Tự.

Giang Tự không động đậy, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, đợi cơ thể nàng thả lỏng mới trầm giọng nói: “Ta cõng nàng về, về rồi bôi thuốc sẽ không đau nữa, ngoan.”

Hắn cẩn thận cõng Minh Đàn lên, tránh chạm vào vết thương trên chân nàng.

Minh Đàn mềm như bông nằm trên bờ vai rộng vừa quen thuộc lại xa lạ, không biết vì sao, nước mắt không ngừng rơi.

“Chàng bảo không đau thì không đau nữa à, chàng có phải là người bị đau đâu, đồ lừa đảo!”

Vết thương trên chân dường như đã mở ra ký ức trúng tên trước đó, bao nhiêu lo lắng tủi thân và những cảm xúc phức tạp kìm nén lâu ngày hoàn toàn bùng nổ, nàng áp vào lưng hắn, run lẩy bẩy, khóc mủi khóc giải không ngừng, Giang Tự vẫn luôn nhỏ giọng an ủi nhưng lại không có hiệu quả, Minh Đàn quyết định xả ra hết.

“Ta đau quá, còn đau hơn lần trước trúng tên, vì sao ta còn chưa… còn chưa ngất đi.”

……

“Còn nói sẽ không làm ta bị thương nữa, ngay trước mặt chàng mà ta đã bị thương đến hai lần rồi, Định Bắc vương điện hạ cái gì chứ, không có chút tác dụng nào, hức!”

……

“Là ta sai, thực xin lỗi, A Đàn.”

“Đương nhiên là chàng sai!” Đôi mắt của Minh Đàn đã nhức mỏi, sưng húp lên như hai quả đào vì khóc, tầm mắt đã nhòe đi, giọng nàng nghẹn ngào đứt quãng trách cứ, “Chàng, chàng còn làm ta mất mặt, lúc nào cũng làm ta mất mặt! Ngọc Ô Hằng, chùa Linh Miểu, Huệ Xuân Lâu… Chàng biết hết rồi, mà sao, mà sao cứ phải nói ra, ta không cần mặt mũi à!”

“Không có ai nghe thấy mà.” Trước đây có rất nhiều chuyện bị người khác nghe thấy, nhưng hắn không nói lại.

“Người khác không nghe thấy thì mặt mũi ta không quan trọng phải không? Chàng còn nói thế… hức!”

“Được rồi, cũng là ta sai.”

“Vốn dĩ chính là chàng sai, còn có, còn có Thư nhị công tử đã giải thích thay chàng hết rồi, vì sao chàng không tự mình giải thích với ta, chỉ biết nói ta hãy tin tưởng chàng, chỉ biết nói thích ta, chỉ biết nói là chàng sai, vậy rốt cuộc chàng sai ở đâu?!”

Giang Tự im lặng một lát.

Thật ra sau khi Thư Cảnh Nhiên nói giúp hắn, còn từng gửi cho hắn một phong thư, trong thư viết cụ thể chi tiết dặn dò hắn, bảo hắn phải tự giải thích với Minh Đàn một lần.

Nhưng những lời giải thích đó, Thư Cảnh Nhiên có thể nói được, hắn lại không có cách nào mở lời biện giải. Dù sao thì mục đích cưới nàng không trong sáng, Thành Khang đế có ý muốn thu hồi binh quyền hắn cũng đoán được kha khá, lời giải thích từ trong miệng hắn nói ra, rằng hắn thực sự vô tình bày mưu đặt kế, lại giống như tìm cớ trốn tránh trách nhiệm.

Minh Đàn lại nấc một cái, giọng nói đã khàn đi vì khóc: “Sao, chàng lại không nói nữa? Không mượn cái miệng của Thư nhị công tử nữa à?!”

Giang Tự nhẹ nhàng xốc nàng lên một chút, chậm rãi nói: “Khiến nàng bị thương, khiến nàng lo lắng hãi hùng, không để ý đến mặt mũi của nàng, không thể kịp thời giải thích cho nàng đều là ta sai. Còn có, chưa từng ngăn cản Thánh thượng thu hồi binh quyền phụ thân nàng, khiến phụ thân nàng gặp hiểm nguy cũng là ta sai. Đợi đến khi về Vương phủ ta sẽ tự mình đến cửa xin tạ lỗi với nhạc phụ đại nhân được không?”

Minh Đàn nghĩ thầm, giờ mới được một câu nói tiếng người, nhưng ngoài miệng lại không lên tiếng.

Cũng không biết Giang Tự tìm đường thế nào, chỉ đi một đoạn đã nhìn thấy loáng thoáng ánh sáng mờ ảo quen thuộc trước mặt.

Tố Tâm Lục Ngạc vốn dĩ còn nghĩ tiểu thư và Vương gia ở riêng với nhau là chuyện tốt, còn nói có khi đi thu dọn hành lý trước thôi, chắc sáng sớm ngày mai hồi phủ rồi. Nhưng không ngờ hai người ở riêng với nhau mà thế nào lại mang về một khuôn mặt bẩn thỉu và một cái chân bị thương! Hai nàng vội vàng tiến lên nghênh đón, người thì đi đun nước nóng, người thì đi gọi đại phu.

Với y thuật của đại phu trong thôn khó khăn lắm cũng chỉ xử lý vết thương được một chút, băng bó cho Minh Đàn xong còn nơm nớp lo sợ, tự cho là mình đã nhỏ giọng đi bẩm báo với Giang Tự: “Vết thương này của Vương phi có thể lành được, chỉ sợ sẽ để lại sẹo—-”

Minh Đàn nghe vậy thì xù lông: “Ta không muốn để lại sẹo!”

“Sẽ không bị sẹo, ta đảm bảo sẽ không.” Giang Tự quay người hứa hẹn với Minh Đàn rồi xua tay đuổi đại phu đi.

“Sao chàng đảm bảo được, lúc trước trúng tên, Mẫn Mẫn đã tìm cho ta thuốc trị sẹo tốt nhất rồi mà cũng chưa hết hoàn toàn đâu.” Mũi Minh Đàn đỏ bừng, mắt vẫn còn rưng rưng, nước mắt có thể tràn ra bất cứ lúc nào.

“Đó là vì thuốc ấy còn chưa đủ tốt, trên đường hồi kinh, ta tìm được Sương Hoa Cao.”

Minh Đàn ngước đôi mắt đẫm lệ mơ màng lên: “Sương Hoa Cao? Thật không?”

Sương Hoa Cao là thuốc bí truyền của vương thất nước Ban Sương ở Tây Vực, có tác dụng kỳ diệu trị sẹo dưỡng da, có thể làm da thịt trắng nõn bóng loáng, mịn màng như sứ. Nàng cũng vì nghe thấy Bạch Mẫn Mẫn ủ rũ càm ràm đã mất bao công mà không tìm được Sương Hoa Cao này mới biết trên thế gian có loại thuốc kỳ diệu như vậy.

Giang Tự lấy lọ Sương Hoa Cao hắn tiện tay mang theo ra, bình bạch ngọc nho nhỏ, chất cao bóng mờ thơm nhẹ, ngửi mùi đã thấy trong lòng thư thái.

Minh Đàn muốn bôi thử lên người, Giang Tự lại ngăn cản nói: “Ta đã sai người đi truyền Phong thái y, chờ Phong thái y tới nhìn xem dùng như thế nào để có hiệu quả tốt nhất cũng không muộn.”

Nói cũng đúng.

Minh Đàn không buông bình ngọc nhỏ ra, nhét nhét vào trong chăn gấm.

“Sương Hoa Cao này được chế từ dược liệu quý báu, đúng là có hiệu quả trị sẹo rất tốt, nhưng Sương Hoa Cao này chỉ có thể dùng ở chỗ đã kết vảy, chỗ lúc trước Vương phi trúng tên có thể dùng, nhưng vết thương trên chân này — vẫn nên đợi mấy ngày rồi hẵng dùng là tốt nhất.” Phong thái y đêm khuya tiến đến, kiểm tra loại thuốc quý này xong thì cẩn thận bẩm báo.

Giang Tự gật đầu: “Làm phiền rồi.”

“Đây là chuyện vi thần nên làm.” Phong thái y không biết nhớ tới chuyện gì: “À đúng rồi, Vương gia dùng hết thuốc chưa? Hiện giờ khí lạnh đã không còn nghiêm trọng nữa, uống thêm một lọ thì chắc là hàn độc sẽ bị thanh lọc hết”

“Hàn độc gì cơ?” Minh Đàn mờ mịt.

Phong thái y khựng lại, hơi bất ngờ: “Sao vậy, Vương phi không biết ư?”

Giang Tự ngắt lời: “Không có việc gì đâu.”

Nhưng Minh Đàn kiên trì hỏi: “Phong thái y, rốt cuộc là hàn độc gì cơ?”

“Chuyện này… lúc trước Vương phi trúng tên, trên mũi tên có nhiễm độc lạ cần phải dùng Tuyết Thảo để giải độc. Nhưng lúc ấy Vương phi không thể tự nuốt thuốc xuống, chỉ có thể lấy môi để tiếp thuốc. Tuyết Thảo này có tính hàn, Vương gia không cần dùng thứ ấy để giải độc gì, mà khi tiếp thuốc lại bị nhiễm một chút hàn độc —” Phong thái y dừng một chút, “Nhưng Vương gia không bị nhiễm lạnh quá nhiều, hơn nữa còn có nội lực thâm hậu, dù sao cũng chỉ một tháng bị bệnh lạnh một lần thôi, còn có thuốc mà vi thần điều chế giảm bớt độc, ừm… không tính là quá nghiêm trọng.”

Minh Đàn nghe vậy, ánh mắt chuyển đến người Giang Tự.

Giang Tự tránh ánh mắt của nàng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Việc nhỏ mà thôi.”

Tây Bắc vào đông vốn cực lạnh, điều kiện hành quân lại vô cùng gian khổ, bệnh lạnh phát tác sao có thể chỉ là chuyện nhỏ. Minh Đàn im lặng mãi mà không nói gì.

Phong thái y đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người Minh Đàn và Giang Tự. Giang Tự nhìn nàng, thấp giọng nói: “Ta ở lại đây, ban đêm nếu đau thì gọi ta.”

“Gọi chàng thì có ích gì, chàng cũng có giảm đau được đâu, nghĩ mình giỏi lắm ấy.” Minh Đàn nhỏ giọng lẩm bẩm nhưng thân thể lại rất thành thật, dịch dịch vào bên trong chừa ra một nửa giường cho Giang Tự.

Giang Tự thấy thế, khóe môi lại hơi cong lên.

Đến đêm, đau đớn trên chân Minh Đàn đã giảm đi nhiều, có lẽ lăn lộn một ngày nên mệt đến kiệt sức, nàng đặt lưng xuống là ngủ rất nhanh, Giang Tự dém chăn cho nàng, cũng từ từ nhắm mắt.

Đêm dài yên tĩnh, đầu ngón tay của Minh Đàn khẽ nhúc nhích, lông mi run run, lén lút mở ra nhìn trộm, thấy Giang Tự hít thở đều đều, ngủ rất say, nàng thoáng thả lỏng, mở mắt ra.

Nương theo ánh trăng chiếu vào nhà từ ngoài cửa sổ, nàng nghiêng người cực kỳ nhẹ nhàng vén lưng áo trong của Giang Tự lên.

Lưng hắn rộng mà rắn chắc, nhưng trên đó lại phủ đầy vết sẹo cũ cũ mới mới, cái sâu cái nông đan xen lẫn nhau, dưới ánh trăng có vẻ vô cùng đáng sợ.

Trước kia khi hoan ái lúc đi tắm, Minh Đàn cũng đã nhìn thấy những vết thương trên lưng hắn, giờ xuất chinh rõ ràng lại có thêm không ít.

Dưới đáy lòng nàng đếm kỹ từng vết thương mới, đầu ngón tay khẽ chạm mấy lần rồi rụt lại rất nhanh, sau đó cẩn thận khẽ khàng lấy lọ Sương Hoa Cao trân quý kia từ dưới gối, dùng ngón áp út lấy một ít cao rồi chấm từng chấm một, nhẹ nhàng bôi trên vết thương của hắn, dịu dàng tỉ mỉ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất