Trong vườn gió nhẹ thổi lay cành mẫu đơn, bướm bay dập dờn lưu luyến khóm hoa, mọi nơi đều yên tĩnh không nghe thấy tiếng người, chỉ có tiếng hoa rơi suối chảy róc rách.
Sau một lúc lâu, nội thị khép thánh chỉ lại khom người tiến lên phía trước dâng lên, phá vỡ im lặng: “Chúc mừng tứ tiểu thư.”
Trong đầu Minh Đàn trống rỗng, xưa nay nàng vẫn làm cực tốt lễ nghi quy củ giờ lại không nhớ nổi điều gì, cứ thế nhìn thánh chỉ kia chưa kịp hoàn hồn, mãi cho tới khi Chu Tĩnh Uyển lại giật nhẹ vạt áo nàng, nàng mới tỉnh ra từ trạng thái cứng đờ trong chớp mắt, gượng gạo lễ bái tạ ơn, đôi tay run run đỡ lấy thánh chỉ.
Nội thị âm thầm thở phào, giọng nói kính cẩn: “Vậy nô tài xin về cung trước để phục mệnh.”
Hắn lại gật gật đầu với vợ chồng Bình quốc công, nói xin lỗi vì tuyên chỉ cho người phủ Tĩnh An hầu lại đến phủ Bình quốc công mà tuyên, thật sự đường đột.
Chuyện tuyên chỉ này tuy không hợp quy củ, nhưng nội thị không giải thích nhiều vợ chồng Bình quốc công cũng không dám mở miệng phỏng đoán thánh ý, chỉ hỏi thăm mấy câu mong Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương kim an.
Vợ chồng Bình quốc công không dám phỏng đoán thánh ý, những người khác càng không dám hỏi nhiều. Huống hồ so với việc tuyên thánh chỉ ở phủ người khác, việc càng khiến người khác khiếp sợ hơn là nội dung thánh chỉ —
Minh gia A Đàn được sắc phong là Định Bắc vương phi!
Chuyện gả cho người có địa vị cao hơn cũng bình thường, nhưng không nói đến chuyện thân phận đích nữ phủ Tĩnh An hầu và Định Bắc vương cách xa bao nhiêu, không xứng đôi thế nào, mà Minh gia A Đàn dù sao cũng vừa mới từ hôn, mặc kệ lý do tại sao, nhà bình thường cũng sẽ đợi nửa năm mới bàn đến chuyện hôn nhân. Thánh thượng ra ý chỉ này thực sự là vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, hơn nữa đối tượng tứ hôn lại là cái vị mới chỉ nghe danh chứ cực kỳ khó gặp, chiến thần của Đại Hiện, Định Bắc vương điện hạ.
Ký ức về cung yến đêm Nguyên Tiêu Định Bắc vương điện hạ làm mất hết thể diện của phủ Thừa Ân hầu vẫn còn mới như nguyên.
“A Đàn, A Đàn!” Thấy Minh Đàn mãi mà không đứng lên, Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển đều không nhịn được mà nhỏ giọng gọi nàng.
Người được tứ hôn trở thành Định Bắc vương phi tương lai còn cầm thánh chỉ quỳ ở đó, trừ vợ chồng Bình quốc công, những người khác nào dám đứng dậy, nhưng mọi người cũng không thể quỳ mãi được.
Minh Đàn hoàn hồn, được hai người đỡ đứng lên, lại chậm chạp mở thánh chỉ ra nhìn chằm chằm chữ “tứ nữ phủ Tĩnh An hầu”, “Định Bắc vương phi” một hồi lâu.
Không tuyên chỉ sai.
Thật sự là nàng.
Nàng bị tứ hôn.
Chuyện không phải rơi xuống đầu mình, sau khi hết kinh ngạc, những người khác điều chỉnh trong chốc lát cũng đều tiếp thu được rồi, thi nhau tiến lên nhìn nội dung viết rõ ràng trong thánh chỉ, ngọc tỷ chói lọi, còn có gì không thể tiếp thu đây, chuyện tốt như trên trời rơi xuống đó!
Định Bắc vương là chức vị thân vương siêu phẩm, Định Bắc vương phi từ đó cũng là thân vương phi siêu phẩm, xét tới quyền hành địa vị của Định Bắc vương, những vương gia khác làm sao có thể bằng được, nếu không cung yến đêm Nguyên Tiêu cũng sẽ không có nhiều quý nữ vội vàng thể hiện như vậy.
Đúng rồi, nói đến thân vương, vừa rồi Phụng Chiêu quận chúa nói cái gì ý nhỉ?
Phụ thân nàng Nghi vương không phải cùng một mẹ đẻ ra với Thánh thượng, khi tiên đế còn sống cũng không coi trọng, đến khi đủ tuổi lập phủ bèn bị tống cổ đi xa tới đất phong Vân Thành, tuy có đất phong nhưng không có thực quyền, mấy năm nay vì Thánh thượng muốn thể hiện tình cảm huynh đệ hòa đồng mới cho phép người này về kinh lập phủ.
Một người là nữ nhi của vương gia bình thường, chỉ vào mũi vương phi của vương gia nắm quyền cao nói ta xứng với mẫu đơn còn ngươi không xứng! Quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ! Những quý nữ sống mười mấy năm này cũng chưa gặp trường hợp nào bị vả mặt nhanh như thế.
Bạch Mẫn Mẫn vừa mới bị Phụng Chiêu làm cho tức đến bốc khói, suýt nữa tiến lên cãi nhau, lúc này một đạo thánh chỉ như từ trên trời giáng xuống, nàng sao có thể dễ dàng buông tha, bèn tiến lên nói với Phụng Chiêu: “Quận chúa, không biết hiện nay ngài thấy A Đàn có xứng với mẫu đơn này không?”
Phụng Chiêu mím môi, sắc mặt chưa bao giờ khó coi như thế.
Bạch Mẫn Mẫn lại bước tiếp còn muốn ngắt bông mẫu đơn cài lên đầu Minh Đàn, nhưng Minh Đàn lại giữ tay Bạch Mẫn Mẫn lại: “Cỏ cây có tâm hồn, hoa đẹp cũng tự vui.”
Tuy rằng Minh Đàn còn chưa làm rõ tình huống bây giờ nên không muốn hành động thiếu suy nghĩ, nhưng lời này vừa nói ra, thấy rõ ai cao ai thấp, cử chỉ vừa rồi của Phụng Chiêu quận chúa càng thể hiện sự dã man thô tục không xứng với thân phận.
Người xung quanh không mở miệng nhưng ánh mắt như rừng kim đâm về phía người Phụng Chiêu, tựa như khinh miệt, tựa như cười nhạo, từng ánh mắt dệt nên sự nhục nhã xưa nay chưa từng có!
Phụng Chiêu không thể ở lại vườn này thêm nửa khắc nào nữa, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Minh Đàn, phẫn nộ rời đi, cả đường che mặt về thẳng Nghi vương phủ.
Sau khi hồi phủ, suốt nửa ngày Phụng Chiêu khóc nháo đánh chửi trong phủ mà còn chưa phát giận đủ, không ngờ đến hoàng hôn Hoàng hậu lại sai người đến Nghi vương phủ hạ chỉ trách cứ, nói thẳng đức hạnh nàng không ổn, bắt ở trong phủ đóng cửa ăn năn.
Phụng Chiêu ngu luôn.
Thực ra chuyện nàng làm thơ mẫu đơn, ngắt hoa mẫu đơn cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng mấu chốt là nàng giương oai với Định Bắc vương phi tương lại, nơi nàng giương oai lại là nhà ngoại của Hoàng hậu – phủ Bình quốc công, ngắt hoa xong lại dẫm nát đóa mẫu đơn cũng là hoa mà Hoàng hậu ban cho tỷ muội nhà mình ngắm, người ở trong cung tự tay tỉ mỉ chăm sóc loại hoa quý này, Phụng Chiêu đây là đánh vào mặt ai!
Vợ chồng Nghi vương biết việc này thì khó thở tức ngực, ra lệnh cưỡng chế Phụng Chiêu không cho phép ra khỏi cửa mà hối lỗi ăn năn, nên nửa năm sau không ai trong kinh gặp lại Phụng Chiêu nữa.
Đương nhiên, đây là chuyện về sau. Trước mắt thánh chỉ tứ hôn đột nhiên rơi xuống, hơn nữa Phụng Chiêu tức giận bỏ đi, hội thơ này không thể tiếp tục được nữa.
Cũng may Chương Hàm Diệu là người thích náo nhiệt, cũng có tính thích hóng hớt, chuyện hôm nay vừa xảy ra, nàng xem thấy cực kỳ đã nghiền, cũng không vì bị người khác đoạt mất nổi bật, hội thơ bị giải tán mà khó chịu.
Mọi người ai về nhà nấy, tin tức Minh gia A Đàn được tứ hôn cho Định Bắc vương điện hạ cũng theo người về trên đường tan cuộc mà lan truyền bốn phương tám hướng.
Khi đám người Minh Đàn về phủ, Bùi thị vừa tiễn mấy nội thị lạ mặt ra khỏi phủ. Nhìn thấy Minh Đàn, vài tên nội thi đó chỉ nở nụ cười gượng gạo khó coi với nàng, hành lễ rồi rời đi.
“Mẫu thân, đây là?” Trong lòng Minh Đàn cứng lại, trong đầu còn chưa phục hồi tinh thần sau tin sét đánh vừa rồi đã lại ong ong, bất ổn mà nghĩ có phải lại có ý chỉ nào hù chết người mới tới nữa không.
Bùi thị cố nén vui mừng trong lòng trấn định nói: “Về phòng rồi nói, về phòng rồi nói.”
Tin tức tứ hôn vừa rồi đã truyền tới phủ Tĩnh An hầu, Bùi thị lúc trước còn đứng ngồi không yên trong lòng thấp thỏm, đột nhiên nghe tứ hôn, làm sao mà không rõ, tất nhiên là Thánh thượng biết Thái hậu đã sai người tới phủ định mạnh mẽ cưỡng ép thành hôn, bèn ra độc chiêu cướp thời cơ trước!
Chiêu này ảo diệu, đối tượng chỉ hôn còn ảo diệu hơn! Mấy người quận vương, thế tử vương gia kia làm sao có thể so với Định Bắc vương!
Bùi thị thân mật kéo Minh Đàn vào Lan Hinh Viện, chân trước chân sau, Minh Đình Viễn cũng đỏ mặt sung sướng mà bước vào Hầu phủ đến thẳng viện Bùi thị tìm người.
Vốn dĩ Thành Khang đế nói không sai, hắn thực sự đã ngăn cản một ý chỉ của Thái hậu, nhưng Thái hậu có thể viết chỉ lại còn có ấn riêng, có ý chỉ thứ nhất sẽ có ý chỉ thứ hai, biết hạ triều Thành Khang đế triệu Minh Đình Viễn ở lại bàn bạc, Thái hậu bèn ra luôn ý chỉ thứ hai.
Đợi bàn bạc xong xuôi biết được việc này, Thành Khang đế còn nghĩ thầm: Hỏng rồi, chuyện này biết ăn nói với Giang Khải Chi thế nào đây?
Cũng may Minh Đình Viễn yêu thích rể hiền tương lai, nhanh trí nảy ra một ý.
Mình Đình Viễn biết, Thái hậu chú trọng quy tắc, sẽ không có chuyện tuyên đọc ý chỉ khi trong phủ chỉ có một người vợ kế là Bùi thị. Thái hậu không biết hôm nay Minh Đàn không ở trong phủ, người dưới chắc hẳn sẽ chờ Minh Đình Viễn hoặc Minh Đàn trở về mới tuyên đọc. Cho nên ông liền đề nghị không bằng đến thẳng phủ Bình quốc công mà tuyên thánh chỉ, đúng lúc hôm nay khuê tú các phủ tụ tập ở hội thơ, trước mắt bao người tuyên chỉ này là chuyện ván đã đóng thuyền.
Thành Khang đế cảm thấy ý này rất hay, lập tức phái người đi, thuận lợi làm xong chuyện.
Nghe Mình Đình Viễn dạt dào đắc ý nói xong chuyện phong ba bão táp cướp chỉ tứ hôn, Minh Đàn: “…”
Chuyện hôn nhân của nàng thế mà kinh động bốn bề, thật sự đã xem nhẹ phụ thân thô lỗ của nàng rồi.
Nhưng vì sao lại là Định Bắc vương, không phải lại là một kẻ lỗ mãng thô tục nữa sao? Hơn nữa đến Định Bắc vương còn ban chỉ thành hôn được, sao không ban cho Thư nhị công tử, hữu tướng không phải cũng trung thành một lòng một dạ với Thánh thượng sao?
Minh Đàn thật khó có thể tiêu hóa tin tức này, nàng ước nguyện trước mặt Phật Tổ hơn một tháng, có phải Phật Tổ nghe nhầm rồi không, chẳng phải nói phải có tài thi đỗ ba vị trí đứng đầu, tướng mạo thượng phẩm sao?
Địa vị Định Bắc vương phi đúng thật rất cao, chẳng qua giờ nàng nhớ tới cái kẻ ngông cuồng vô lễ thô lỗ tục tằn kiêu ngạo đến cực điểm trong cung yến đêm Nguyên Tiêu kia vẫn cảm thấy hít thở không thông!
Sau khi thành hôn, vợ chồng sống với nhau nói chuyện thế nào được? Người ỷ công mà kiêu ngạo như hắn, sớm hay muộn có phải nàng sẽ cùng hắn rơi đầu không? Quan trọng nhất chính là, người thô tục như thế, chắc hẳn dung mạo khí chất không thể nào bằng Thư nhị được!
Minh Đình Viễn hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt gượng gạo của Minh Đàn, ngồi ở ghế trên còn đang thao thao bất tuyệt công trạng dũng mãnh phi thường của Định Bắc vương điện hạ —
“Định Bắc vương điện hạ quả thật là kỳ tài! Thực ra người trẻ tuổi có thể cầm quân đánh giặc không có mấy, người ta vậy mà lãnh ba nghìn tinh binh đấu lại ba vạn quân man tộc Bắc vực! Nhớ năm đó khi ta suất binh chi viện, người ta đã đánh vào trung tâm chuyển bại thành thắng, cảnh tượng lúc ấy, máu chảy thành sông, thây phơi ngàn dặm!”
Minh Đàn: “…”
Sắc mặt hơi tái đi một chút.
“Gian tế kia bị hắn bắt trong tay, máu phun phè phè chưa là cái gì, không còn nhìn rõ hình người nữa, ném trở về bọn giặc kia không dám nhận, phải đình chiến hơn nửa năm!”
Minh Đàn: “…”
Sắc mặt lại tái thêm chút nữa.
“Còn năm Thành Khang thứ ba… Tuổi còn nhỏ mà thủ đoạn hành sự quyết đoán tàn nhẫn, trực tiếp đem thi thể của con trai cả thủ lĩnh đối phương treo lên cửa thành ba ngày, cuối cùng phơi thành cái xác khô!”
Minh Đàn: “…”
Ngài vui sướng như vậy, là hy vọng con gái cũng bị phơi khô phải không?