Bởi vì chuyện tứ hôn, liên tiếp mấy ngày Minh Đàn không thiết ăn uống gì. Vậy mà không có ai phát hiện ra tâm tình nàng không tốt, trên dưới trong phủ không chỉ giăng đèn kết hoa mà còn đều có cảm giác sung sướng may mắn cùng chung vinh dự.
Ngày tứ hôn ấy, tiền tiêu vặt hàng tháng của hạ nhân cả phủ tăng lên gấp ba. Nhóm tiểu nha đầu ra ngoài đi mua son phấn, vừa nghe thấy bảo là người phủ Tĩnh An hầu, chưởng quầy còn vừa bán vừa cho, nhất định phải nhét thêm mấy hộp dầu bôi tóc hương hoa quế.
Người tới cửa tặng lễ chúc mừng càng nối liền không dứt, các biện pháp ngăn chặn đều không được, thiệp mời Bùi thị, mời các vị tiểu thư Minh gia ra cửa cũng bay tới nhiều như tuyết rơi.
Nếu nói ngày thường Minh Đàn là tiểu tổ tông của phủ Tĩnh An hầu, lúc này nàng chính là đại tổ tông. Mắt của cả nhà đều nhìn vào Chiếu Thủy Viện, chỉ sợ nàng đòi hỏi ít, không thể thể hiện tự tận tụy của mình.
“Đúng rồi, mấy tiểu nha đầu vẩy nước quét nhà bên ngoài viện đều rất đẹp, nhiều ngày nay khi đi ra ngoài sống lưng cũng thẳng tắp, nha đầu mới mười một mười hai tuổi mà ai nấy đều gọi là tỷ tỷ, tiểu thư người thấy có buồn cười không cơ chứ.”
Lục Ngạc vừa chải đầu cho Minh Đàn vừa lải nhải nói: “Nô tỳ và Tố Tâm cũng dính ánh sáng của tiểu thư, Cẩm Tú Phường và Thác Kim Các đều đưa xiêm y trang sức cho nô tỳ và Tố Tâm.”
“Tiểu thư người không biết đâu, bên ngoài nghe nói Định Bắc vương phi ưu ái đồ của Cẩm Tú Phường và Thác Kim Các nên chạy như ong vỡ tổ đến hai cửa hàng này để đặt hàng, đơn đặt trang sức của Thác Kim Các đã tới đầu năm sau rồi đó.”
“Đương nhiên, làm ăn tốt thì quan trọng nhất là phải ưu tiên làm đồ cho tiểu thư, chưởng quầy Thác Kim Các nói lúc này phải chế tạo một bộ trang sức mới cho tiểu thư, tiểu thư chắc hẳn sẽ thích!”
Tố Tâm cũng hiếm khi thích tám chuyện theo Lục Ngạc: “Có gì lạ đâu, tiểu thư chính là đại ân nhân của Thác Kim Các, bọn họ lúc nào chẳng tận tâm hơn với người.”
Lời này của Tố Tâm cũng không sai, Cẩm Tú Phường và Thác Kim Các đúng là có liên quan khá sâu với Minh Đàn.
Hai năm trước lúc Minh Đàn tự mình nghĩ ra một kiểu dáng trâm mới, đặt Vọng Châu Các khi đó cực kỳ nổi bật làm một cây trâm chúc phúc bằng vàng và ngọc để chuẩn bị tặng cho đường tỷ sắp xuất giá.
Vì không muốn để người kia biết được lễ vật nàng tặng thêm vào của hồi môn là gì, nàng dặn tỳ nữ giấu tên khi đến đặt đồ ở Vọng Châu Các.
Ai ngờ Vọng Châu Các là loại xem mặt mà bắt hình dong, từ trước khi làm trang sức cho Hầu phủ thì đương nhiên rất cung kính, nhưng nhìn thấy tỳ nữ mặc quần áo mộc mạc lạ mắt đến đặt trâm, liền cho rằng là nhà phú hộ bình thường, tùy tiện giao việc làm trâm ấy cho thợ thủ công học nghề.
Người học nghề kia tài nghệ không giỏi còn lười nhác hay giở mánh khóe ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu. Cho đến khi trâm làm xong đưa về cho Minh Đàn, nàng liếc mắt một cái liền phát hiện ra chỗ sai.
Nàng không phát tác ngay lập tức, chỉ tìm thứ tốt khác để tặng đi, lại giao cho Thác Kim Các mới vừa khai trương làm trâm theo thiết kế ban đầu.
Qua mấy ngày, nhân lúc đám quý nữ nói chuyện phiếm về xiêm y trang sức mới thịnh hành gần đây trong tiệc ngắm hoa, nàng liền mang hai cây trâm tới để mọi người bình phẩm, không nói thêm lời thừa nào, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ khen tay nghề của Thác Kim Các.
Thật ra có chút đồ vật người thường nhìn cũng không nhận ra sự khác biệt, nhưng mấy quý nữ này đều tinh mắt cả, dùng nhiều thứ tốt, có tinh xảo hay không chỉ cần quét mắt một cái là biết ngay.
Chỉ qua một đêm, Vọng Châu Các thường được ưu ái trong đám danh môn khuê tú liền lặng lẽ vắng vẻ hẳn đi.
Một ít tiểu thư nhà quan và nhà phú hộ từ từ phát hiện, trang sức của Vọng Châu Các không còn thịnh hành nữa, mọi người đều quay đầu khen ngợi Thác Kim Các mới mở ở phía bắc của thành, việc làm ăn của Vọng Châu Các xuống dốc không phanh, mắt thường có thể thấy được.
Chủ nhân đứng sau Thác Kim Các và Cẩm Tú Phường đều là một người. Lúc trước Minh Đàn chỉ nói ít ỏi mấy câu mà làm Thác Kim Các có thể đứng vững gót chân ở nơi san sát cửa hiệu trang sức như Thượng Kinh, chủ nhân và chưởng quầy vô cùng ghi nhớ ân này, mỗi khi làm việc cho phủ Tĩnh An hầu đều tận tâm hơn bình thường rất nhiều.
Hiện giờ Minh Đàn thành Định Bắc vương phi tương lai, hai cửa hàng lại càng nhờ sự ưu ái của Minh Đàn mà nước lên thì thuyền lên, đúng như lời Tố Tâm nói, ưu tiên làm trang sức cho nàng trước người khác đúng là chuyện quá bình thường.
Chẳng qua Tố Tâm, Lục Ngạc, kể cả Minh Đàn cũng không biết, sự tận tụy lần này cũng không phải cùng nguyên nhân như ngày xưa —
“Cái… cái gì? Bệ hạ tứ hôn cho Vương gia? Vương phi là, là tiểu tiểu thư của phủ Tĩnh An hầu?” Đại quản sự của phủ Định Bắc vương Phúc thúc nghe thấy tin tức thì kinh ngạc đến trợn tròn cả mắt.
Nhưng gã sai vặt đáp lời lại cảm thấy, sự kinh ngạc của Phúc thúc dường như còn ẩn chứa loại vui sướng không nói thành lời, hắn cung kính khom lưng hồi bẩm nói: “Phúc thúc, chính xác là vậy, lúc này toàn kinh thành chắc đã biết hết cả rồi.”
Phúc thúc nghe vậy, đứng dậy chắp tay sau lưng đi lại vài vòng, tự mình lẩm bà lẩm bẩm nói: “Thánh chỉ tứ hôn, hay là Vương gia tự mình nguyện ý cưới? Nếu Vương gia không muốn, bệ hạ sẽ không tứ hôn đâu…”
Nghĩ như vậy, Phúc thúc gật gật đầu cảm thấy việc này rất đáng tin.
Chạng vạng lúc Giang Tự hồi phủ, Phúc thúc tìm cớ đưa sổ sách để quan sát vẻ mặt Giang Tự một lát.
Vương gia nhà bọn họ giống như cũng không có gì bất ngờ, vì thế ông đánh bạo hỏi một câu: “Vương gia, nghe nói Thánh thượng tứ hôn cho ngài và tứ tiểu thư phủ Tĩnh An hầu?”
Giang Tự không xem sổ sách, chỉ ngước mắt nói ngay: “Phúc thúc, muốn nói gì thì nói đi.”
“Vậy lão nô nói nhé?” Phúc thúc hắng giọng, thấy Giang Tự ngầm đồng ý, ông ngồi dậy nói sinh động như thật, “Lão nô cảm thấy Thánh thượng ban cho ngài việc hôn nhân này rất tốt! Vương gia, ngày thường ngài bận đánh giặc bận việc quân, không chú ý những thế gia tiểu thư này nhưng lão nô hiểu rõ, tiểu tiểu thư Minh gia này chính là người xuất sắc đứng đầu trong đám khuê tú kinh thành! Quan trọng nhất chính là, tiểu tiểu thư Minh gia cực kỳ tốt bụng!”
Tốt bụng?
“Vương gia có biết Thác Kim Các phủ chúng ta mở hai năm trước không?”
Sản nghiệp của Vương phủ rất nhiều, từ trước tới nay đều giao cho Phúc thúc và một vài quản sự đáng tin xử lý, Giang Tự nào có thời gian rảnh rỗi nhớ tới một cửa hiệu làm gì.
Phúc thúc cũng không trông cậy hắn biết được, chỉ tiếp tục nói: “Hai năm trước Thác Kim Các vừa mới khai trương, lại có chiến tranh ở phương bắc, cẩu tặc tham ô quân lương ở Hộ bộ kia lừa trên gạt dưới, ngài phái người gửi tin tám trăm dặm kịch liệt về bảo chúng ta phải kiếm trước quân lương từ trong phủ, tổng cộng ba lần, mấy trăm vạn lượng bạc trắng đó!”
“Trong phủ chúng ta lấy thì lấy được, nhưng như vậy rất gấp, đóng không ít cửa hàng. Thời thế lại không tốt mấy, chỉ có mấy cửa hàng để quay vòng, ít nhiều gì lúc ấy Thác Kim Các mới khai trương có tiền thu nên có thể bổ sung tiền cho những cửa hiệu khác. Nói tới Thác Kim Các, tiểu tiểu thư phủ Tĩnh An hầu không khỏi liên quan…”
Giang Tự kiên nhẫn nghe Phúc thúc nói dây mơ rễ má quan hệ của Thác Kim Các và Vương phi chưa cưới của hắn.
Nói nói một hồi, xưng hô của Phúc thúc cũng vô thức từ “tiểu tiểu thư phủ Tĩnh An hầu” thành “Vương phi”.
“… Vương phi của chúng ta đúng là ưu ái Thác Kim Các, nghe nói Cẩm Tú Phường và Thác Kim Các cùng chủ, vì vậy cũng cực kỳ thích xiêm y của Cẩm Tú Phường, cho nên lão nô vẫn luôn căn dặn nhóm chưởng quầy dưới trướng thật tận tâm tận lực, bởi vì cũng không phải chuyện lớn gì, trước kia cũng không nói cho ngài biết, ngài bảo chuyện hôn nhân này có phải cực tốt không, được ban cho cực có duyên phận không?”
Ý của Phúc thúc, Giang Tự nghe hiểu.
Nhưng hắn không hiểu lắm, chuyện này thì liên quan gì đến chuyện tốt bụng.
Phúc thúc còn thao thao bất tuyệt: “Lão nô đã nghĩ kỹ rồi, Vương phi nhà chúng ta nhất định là cô nương đẹp nhất trong kinh! Lão nô đã sai bảo người dưới, dùng danh nghĩa của Thác Kim Các làm cho Vương phi một bộ trang sức mới, dùng hộp ngọc trai cực phẩm trong kho phủ ta! Một tráp ngọc trai ấy tỏa sáng rực rỡ, chất lượng là vạn dặm không có một hộp! Chỗ Hoàng hậu nương nương chắc cũng không có đâu, Vương gia ngài cảm thấy thế nào?”
“…”
Không phải ngươi đã sai người làm hết rồi sao.
Hắn xoa xoa trán giữa hai mày nhàn nhạt nói: “Ngươi quyết định là được.”
Phúc thúc một lòng muốn ủng hộ Vương phi nhà mình, nhưng trên thực tế, cho dù có hay không có trang sức ngọc trai kia, Minh Đàn đã định sẽ là Định Bắc vương phi, hiện giờ cực kỳ có thể diện trong kinh thành.
Thân phận Định Bắc vương phi này thực sự cũng đủ để thỏa mãn trình độ ham hư vinh cực lớn của Minh Đàn. Nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện sau khi gả vào Vương phủ có thể vô cùng gay go, cùng với việc nàng cực kỳ để ý nhân phẩm tướng mạo, nàng lại khó mà cười được.
Một ngày nọ Chu Tĩnh Uyển và Bạch Mẫn Mẫn qua phủ cùng nàng chăm hoa, nàng giơ cây kéo thất thần sửa cành hoa.
Cùng lúc đó, miệng nàng không ngừng nói việc hôn nhân này không thích hợp thế nào.
Tâm trạng của nàng khó mà bình thản, cành hoa rải rác bên bình sứ, đương nhiên nàng cắt tỉa cũng không đâu vào đâu.
Kỳ thật chuyện Minh Đàn vừa ý Thư nhị công tử, Bạch Mẫn Mẫn hiểu. Nhưng nàng không hiểu là, sao Định Bắc vương điện hạ lại bị nàng nói nghe hung dữ như vậy.
Bạch Mẫn Mẫn nghi hoặc nói: “Muội mở mồm là nói người ta thô lỗ tục tằn, muội gặp qua ngài ấy rồi à?”
“Sao mà chưa gặp, cung yến hôm Nguyên Tiêu chẳng gặp rồi à.”
“…?”
“Tỷ ngồi còn gần hơn muội nhiều mà còn chưa nhìn rõ, muội nhìn rõ hả?”
Minh Đàn lại cắt xoẹt một cái: “Còn phải nhìn rõ sao? Tỷ không nhớ hắn nói Cố Cửu Nhu thế nào à?”
“Không phải Uyển Uyển lần trước đã nói đó là do bệ hạ có ý muốn xử lý phủ Thừa Ân hầu nên Định Bắc vương điện hạ mới thuận thế mà làm thôi hay sao. Lần đó cung yến tỷ ngồi cũng gần, còn đợi lúc người ta không để ý mà trộm liếc mắt một cái, tuy rằng không thấy rõ nhưng từ xa nhìn Định Bắc vương thấy cũng cực kỳ có uy đó.”
“Không phải tỷ cũng thấy cha muội cực kỳ có uy sao? Cao lớn thô kệch lại chả uy thế, có khi tỷ cũng thấy lợn rừng có uy?”
Chu Tĩnh Uyển che miệng ho nhẹ: “A Đàn, chưa gặp mặt mà muội đã có thành kiến với hôn phu tương lai rồi.”
Nàng có thể không có thành kiến sao? Mở miệng là kiêu ngạo ngông cuồng, giết người không chớp mắt, cấp dưới tin dùng cũng là Thẩm Ngọc ngốc nghếch như vậy, hôn phu này có thể tốt đến đâu chứ.
Thấy Minh Đàn mâu thuẫn như vậy, Bạch Mẫn Mẫn bỗng nhiên đề nghị nói: “Bằng không thì chúng ta tìm cơ hội đi nhìn trộm hắn một cái, được không?”
Nghe vậy, cây kéo trong tay Minh Đàn đột nhiên dừng lại.