Giang Tự là thân vương có một không hai của triều Đại Hiện. Khi mới sinh ra hắn là hoàng thái tôn ngậm thìa vàng trong miệng, nhưng chưa đầy một tuổi thì phụ thân hắn Mẫn Tông thái tử qua đời ngoài ý muốn.
Sau đó tiên đế được phong làm Thái tử, khi lên ngôi đặt niên hiệu là Thuần Hưng, Thuần Hưng đế tại vị cũng chỉ hơn mười năm rồi băng hà vì bệnh, đương kim Thánh thượng là Đông cung Thái tử kế vị đăng cơ, niên hiệu Thành Khang.
Trước đây Giang Tự là hoàng thái tôn, vốn dĩ thân phận của hắn rất khó xử, theo lý mà nói có thể tồn tại trong cuộc chiến tranh quyền đoạt vị đã rất may mắn rồi, còn sống mà trưởng thành thì cùng lắm theo luật cũng chỉ được phong làm quận vương rồi bị ghẻ lạnh đuổi đến nơi xó xỉnh nào đó mà sống.
Nhưng vào năm hắn lập phủ, đương kim Thánh thượng lại phong tước cho hắn thành thân vương. Siêu phẩm thân vương, không thể thăng chức hơn được nữa, sau trận chiến phong thần dùng ba nghìn kỵ binh đánh thắng giặc năm ấy, khi hắn về kinh Thánh thượng đích thân tới cửa thành hạ kiệu đón người, cũng lấy hai chữ “Định Bắc” mà gia phong. Tước vị là thân vương lại thêm phong hào lấy từ chiến công đánh giặc, với võ tướng mà nói đây chính là vinh quang bậc nhất.
— Ừm, xem ra Định Bắc vương điện hạ đúng là tôn quý phi thường.
Sau khi cân nhắc từ thông tin cuộc đời Định Bắc vương mà Bạch Mẫn Mẫn tìm được, Minh Đàn vô thức gật gù.
Như vậy vấn đề là, đi đâu mới có thể nhìn lén được vị Định Bắc vương điện hạ tôn quý phi thường quyền thế ngập trời này đây? Ngoại trừ những thông tin về cuộc đời hắn, dường như cực ít người biết về dung mạo, vóc người, thói quen yêu thích của hắn.
Vào bữa tối, Minh Đàn gắng gượng ăn mấy miếng lại gác đũa.
Thời tiết càng nóng, ăn uống càng kém. Đã nhiều ngày nay trong phòng nàng cũng không dùng huân hương nữa, chỉ để ở gian trống bên ngoài một mâm phật thủ tươi, hương quả phật thủ thanh đạm cũng khiến lòng người thư thả hơn một chút.
Thấy Minh Đàn chán ăn, mấy ngày gần đây khuôn mặt nhỏ đã hao gầy đi một chút, Tố Tâm cảm thấy không được tốt, thu dọn bữa tối xong nàng lại đi phòng bếp tự tay làm thức ăn.
Từ trước đến nay Minh Đàn đều thích ăn sữa đặc hạnh nhân nàng làm, hạnh nhân được nghiền nhỏ và rây mịn, thêm nước khuấy thành hỗn hợp sền sệt, lọc cặn rồi trộn đường trắng và bột gạo vào, trộn xong còn phải sên liên tục trên lửa nhỏ thành sữa đặc mềm mịn.
Sữa đặc hạnh nhân làm xong thì để nguội, Tố Tâm bưng một chén đi ướp lạnh, cuối cùng rải thêm một chút hạnh nhân cắt lát lên trên mang về Chiếu Thủy Viện.
Thấy món ướp đá, Minh Đàn thèm ăn hơn. Tố Tâm làm hai bát, nàng ăn xong một bát còn muốn ăn thêm nữa.
Nhưng Tố Tâm không cho, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tiểu thư, ăn nhiều đá sẽ bị tiêu chảy, mấy ngày nay người chưa ra cửa, hay là mang bát sữa đặc hạnh nhân này đến thư phòng thỉnh an Hầu gia, tiện thể thư giãn xương cốt luôn. Sau khi tiêu hóa hết sữa đặc ướp đá, nô tỳ lại nấu mỳ gà cho người, nước hầm gà đang được đun rồi, tiểu nha đầu đang canh lửa.”
Minh Đàn nghĩ nghĩ, cũng được, đúng là mấy ngày rồi chưa ra ngoài. Nhưng cha nàng thì thôi đi, nàng cũng không muốn nghe cha nàng thao thao bất tuyệt về chiến công vĩ đại giết người như ngóe của vị Định Bắc vương điện hạ kia.
Nàng bảo Lục Ngạc hầu hạ rửa mặt chải đầu trang điểm một lần nữa, mang sữa đặc hạnh nhân ướp đá đi Lan Hinh Viện.
Mời Bùi thị sữa đặc ướp đá xong lại ngồi nói chuyện phiếm với bà ở phòng khách một lúc lâu, đúng lúc có quản sự trong phủ tới trả tiền, Minh Đàn bèn đứng lên ra về.
Khi quay về viện mình đi qua hoa viên phía đông, đúng lúc nàng nhìn thoáng qua thấy Thẩm Họa đang dẫn theo nha hoàn đi hái hoa trong vườn, nghĩ nghĩ một lúc, nàng quyết định qua đó.
Thật ra nàng hiểu ngày ấy ở phủ Bình quốc công Thẩm Họa không mở miệng vì nàng, mà là vì chính nàng ấy.
Vì muốn có thanh danh tốt là được Hầu phu nhân dạy dỗ, Thẩm Họa mới tới sống nhờ Hầu phủ khi đến tuổi lấy chồng, nếu Minh Sở hủy hoại sự trong sạch của Minh Đàn, cũng tương đương với hủy hoại trong sạch của Thẩm Họa.
Ngược lại, thanh danh của Minh Sở không quá quan trọng với Thẩm Họa, mọi người đều biết nàng ta là thứ nữ được di nương nuôi dạy ở biên cương, mới hồi kinh thôi, nên cho dù có hơi ngu xuẩn ác độc cũng không ai ăn vạ Hầu phu nhân dạy dỗ không nghiêm rồi tiện đà nói lây sang phẩm hạnh của Thẩm Họa nàng không tốt.
Mặc kệ vì sao Thẩm Họa góp lời, nàng ấy thực sự đã giúp nàng, nàng cũng nên cảm ơn một tiếng.
“Biểu tỷ.” Minh Đàn tiến lên.
“Tứ muội muội.” Thấy Minh Đàn, Thẩm Họa cũng không bất ngờ, nàng gom thược dược trong rổ lại, giọng nói bình bình, “mới từ Lan Hinh Viện về à?”
Minh Đàn ừ khẽ, lại hơi nhún chân mà nói: “Ngày hội thơ hôm ấy cảm tạ biểu tỷ góp lời tương trợ, nếu biểu tỷ cần A Đàn làm gì thì cứ nói thẳng.”
“Chẳng qua là ăn ngay nói thật thôi, tứ muội muội không cần để ý.” Thẩm Họa đỡ hờ Minh Đàn dậy, trong lòng biết Minh Đàn đã thừa nhận có ân tình này, thế cũng đủ rồi, không cần nói sâu thêm làm gì, “à đúng rồi, mấy ngày nay không gặp tứ muội muội, còn chưa chúc mừng tứ muội muội tìm được mối duyên tốt.”
Minh Đàn cười nhạt không nói, chỉ yên lặng đánh giá Thẩm Họa.
Nhớ ngày trước trong phủ lan truyền tin đồn có thể Thẩm Họa sẽ được cưới vào phố Xương Ngọc, bay lên cành cao làm trắc phi của Định Bắc vương, cách ăn mặc trang điểm của Thẩm Họa hôm Nguyên Tiêu vào cung rõ ràng cũng là cố ý hướng tới vị trí trắc phi ấy, nhưng giờ nàng lại tỏ ra chân thành chúc mừng Minh Đàn, cũng không thấy lộ ra vẻ nuối tiếc hay khác lạ gì.
Đều là người thông minh, đương nhiên Thẩm Họa cũng biết Minh Đàn nghĩ gì, nàng hái đóa hoa thược dược đổi chủ đề nói: “Vừa rồi tứ muội muội nói, nếu tỷ cần việc gì thì cứ nói thẳng. Thực ra đúng là tỷ đang có chuyện cần nhờ.”
“Dù ngày thành hôn của tứ muội muội chưa được định ra, nhưng chắc là cũng không xa nữa. Cùng ở Hầu phủ, theo quy củ của tổ tông, tỷ và tam muội muội nên gả chồng trước muội, cho nên chuyện hôn nhân này đương nhiên phải tính toán rồi. Chỉ mong tứ muội muội có thể nói tốt cho tỷ vài câu với phu nhân, để phu nhân chọn cho tỷ một vị lang quân như ý thì tốt.”
Ý của lời này là, nàng ấy không muốn làm thiếp nhà quyền quý.
“Đương nhiên rồi, biểu tỷ tài mạo song toàn, dù muội không nói cũng có thể tìm được lang quân như ý.”
Thẩm Họa khiêm tốn: “Dù sao cũng không bằng tứ muội muội.”
Khi đó trong cung mở tiệc Nguyên Tiêu mời tất cả nữ quyến để tuyển phi cho Định Bắc vương, đúng là Thẩm Họa có nghĩ tới khả năng mình có thể được chọn làm trắc phi. Nhưng khi đó nàng hiểu biết rất ít về những thế gia vương tước ở Thượng Kinh, cũng đánh giá bản thân mình quá cao.
Phủ Tĩnh An hầu cao quý là thế mà cũng chỉ được ngồi sát cửa điện, số người ngồi ngoài cửa điện dự thính hứng gió lạnh thấu xương dường như kéo dài mãi không hết. Lại thêm sự kiện Định Bắc vương điện hạ không coi muội muội ruột của Ngọc quý phi, đích nữ phủ Thừa Ân hầu ra gì trong cung yến, từ khi ra khỏi cửa cung, nàng cũng bỏ luôn mấy ý nghĩ xằng bậy, tính toán lại việc hôn nhân của bản thân.
Chỉ là mặc dù vinh quang giờ đã rơi xuống đầu vị tứ muội muội này của nàng, nàng lại cảm giác tứ muội muội cũng không vui lắm.
“Định Bắc vương điện hạ anh hùng tuấn lãng bất phàm, thực sự xứng đôi với muội, sao thế, muội muội có tâm sự gì à?”
“Anh hùng tuấn lãng bất phàm?” Minh Đàn nhắm trúng trọng điểm, “sao biểu tỷ biết vị ấy anh hùng tuấn lãng bất phàm?”
Thẩm Họa khựng lại: “Ca ca tỷ nói qua một lần, nói Định Bắc vương điện hạ dùng binh như thần, anh hùng tuấn lãng bất phàm.”
Đây chẳng qua là người dưới khen tài năng của tướng soái mình thôi, có gì đâu. Không đúng, tứ muội muội này của nàng… hình như là đặc biệt để ý mấy chữ “anh hùng tuấn lãng”.
Dường như Thẩm Họa đã hiểu ra điều gì, bỗng nhiên che khăn cười nói: “Ca ca tỷ đã khen anh hùng tuấn lãng chứ không phải anh hùng dũng cảm, chắc là dù Định Bắc vương điện hạ không tuấn lãng thì ít nhất cũng có tướng mạo khá ổn. Thực ra ở nhà bình thường, trước khi đính hôn để người ta xem mặt cũng là chuyện thường, tứ muội muội được bệ hạ tứ hôn nên đương nhiên không sắp xếp chuyện này, nhưng nếu tứ muội muội muốn lén xem mặt một lần cũng có thể được.”
“Khó mà biết được hành tung của Định Bắc vương điện hạ, sao có thể muốn xem là xem được chứ.”
Hóa ra là vậy.
Thẩm Họa nghĩ nghĩ: “Nếu tứ muội muội tin tỷ, tỷ có cách để muội lén nhìn mặt người ta một lần.”
Ca ca nàng không để ý để tứ gì cả, hỏi thăm lịch trình từ mồm hắn còn dễ hơn hái hoa ủ rượu. Nếu việc hôn nhân này của Minh Đàn thuận lợi cũng có trăm lợi không hại đối với nàng, đương nhiên nàng muốn giúp.
Buổi trưa ba ngày sau, Thẩm Họa chuẩn bị một hộp cơm trưa, dẫn theo hai nha đầu đi thẳng tới đại doanh ngoại ô.
Tới bên ngoài đại doanh, binh lính canh cửa không cho vào, Thẩm Họa dịu dàng hành lễ rồi đưa lệnh bài Thẩm Ngọc đưa cho nàng ra, nói là muội muội ruột của Thẩm tiểu tướng quân, trời nóng nên nàng tới đưa cơm trưa thanh đạm cho ca ca mình. Binh lính canh cửa đỏ bừng cả tai, xoa xoa mũi, cực kỳ dứt khoát cho nàng đi vào.
Vào trong doanh trại, hai tiểu nha đầu đi sau nàng vốn vẫn cúi đầu thật thấp lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn kỹ thì chính là khuôn mặt nhỏ của Minh Đàn và Bạch Mẫn Mẫn tới hóng hớt.
Ba người đi đến nơi vắng vẻ, Thẩm Họa giải thích: “Hai người đợi ở bên ngoài một chút, tỷ đi đưa cơm cho ca ca rồi nghĩ cách để ca đồng ý đưa cháo hầm lá sen đi mời Định Bắc vương điện hạ.”
Thẩm Họa có thể hiểu Thẩm Ngọc rõ như lòng bàn tay. Đến giờ Thẩm Ngọc vẫn khó có thể chấp nhận được chuyện Minh Đàn được tứ hôn cho Định Bắc vương.
Nhưng đồng thời hắn cũng cực kỳ tôn kính ngài ấy, nên trong khoảng thời gian này hắn mâu thuẫn rối rắm, khổ sở trong lòng. Chắc hắn sẽ đồng ý mời cháo, nhưng nhất định sẽ không có chuyện tự mình mang sang, sau đó nàng nói vài câu để hắn sai bừa binh lính nào đó dẫn nha hoàn của nàng đi đưa cháo là được.
Sự việc diễn ra rất thuận lợi, chỉ sau nửa khắc Thẩm Họa đã ra khỏi trướng sai bảo Minh Đàn và Bạch Mẫn Mẫn đang canh bên ngoài: “Hai người các ngươi đi theo vị tiểu quân gia này đến doanh trướng của Vương gia đưa cháo lá sen.”
Hai người đồng thanh hành lễ thưa vâng.
Tới khi đến trước doanh trướng của Định Bắc vương, binh lính canh trướng lại không dễ nói chuyện, hắn nhìn trên nhìn dưới quét mặt hai người, oang oang nói: “Hai vị cô nương đưa cháo cho ta là được.”
?
Như vậy sao được!
Thấy binh lính kia sắp đón lấy hộp đồ ăn, Minh Đàn cái khó ló cái khôn, nghiêm túc bịa chuyện nói: “Có lẽ quân gia không biết, cháo lá sen được giữ lạnh bên trong khay đựng đá, khay đựng đá trong phủ ta đều là đồ đặc chế, cực kỳ tinh xảo, chỉ sợ quân gia không mở đúng cách thì sẽ không còn đẹp nữa.”
Ô, các nàng coi thường nghĩ mấy người cao lớn thô kệch như bọn hắn sẽ làm hỏng cái đồ… đựng đá gì đó sao?
Nhưng mà cũng đúng, hắn không biết đây là cái gì, mấy nhà giàu quyền quý ăn uống cũng đến là phức tạp.
Hắn hậm hực lui về sau nửa bước vén màn trướng lên: “Vậy chỉ được một vị cô nương đi vào thôi, đưa xong mời cô nương ra luôn không được quấy rầy Vương gia xử lý công vụ.”
Minh Đàn và Bạch Mẫn Mẫn nhìn nhau, Bạch Mẫn Mẫn nháy mắt liên tục ý bảo nàng đi vào.
Thật ra đi cùng Bạch Mẫn Mẫn thì không căng thẳng lắm, nhưng nàng đi vào một mình, thật sự là…
Nhưng tới cũng tới rồi, nàng cũng không thể để Bạch Mẫn Mẫn vào xem mặt thay nàng, dù sao với mắt nhìn người của Bạch Mẫn Mẫn, Thư nhị công tử được gọi là tuấn mỹ, cha nàng cũng là người cực kỳ có khí thế.
Nghĩ vậy, Minh Đàn hành lễ: “Đa tạ quân gia châm chước.”
Vào trong doanh tướng, Minh Đàn chỉ cảm thấy cực kỳ yên tĩnh.
Nhìn từ bên ngoài thì thấy doanh trướng của thân vương to rộng hơn nhiều doanh trướng của tướng lĩnh khác, bên trong trướng cũng bày biện rất thoải mái, nàng mơ mơ hồ hồ thoáng nhìn bóng người mặc đồ đen đứng trước sa bàn quân sự, ngay lập tức tim đập như sấm, không dám nhìn nhiều, chỉ dám cúi gằm mặt mà đi đến trước bàn, hơi ép giọng khác đi, nhún chân hành lễ nói: “Vương gia, Thẩm tiểu tướng quân phái nô tỳ tới đưa cháo mời ngài, cháo lá sen ướp đá, thanh đạm giải nhiệt.”
Giang Tự: “…”
Giọng nói này.