Bùi thị đang nói với Minh Đình Viễn, nếu chỉ đi am ni cô suy ngẫm thì sợ không ổn, Minh Đàn và Thẩm Họa chọn đúng thời điểm này cùng nhau bước vào phòng.
Đầu tiên hai người không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía Liễu di nương đang quỳ và Minh Sở đang đỏ mắt, hai nàng tràn đầy nghi hoặc, ngay sau đó lại tạm thời bỏ qua, hành lễ quy củ.
Minh Đàn: “Thỉnh an phụ thân, mẫu thân.”
Thẩm Họa: “Thỉnh an Hầu gia, phu nhân.”
Hành lễ xong, Minh Đàn lại không nhịn được hỏi: “Tam tỷ tỷ và di nương đây là…”
Trong phòng khách chợt yên lặng, Bùi thị ho nhẹ, kể hết ngọn nguồn sự việc ra.
Nghe xong, Thẩm Họa lấy khăn che miệng, kinh sợ không thôi, trên mặt Minh Đàn cũng tràn đầy khó tin. Hai người không ngừng hỏi rõ chi tiết nguyên do sự việc, càng nghe càng run.
Qua một lúc lâu, Minh Đàn làm như đã tiêu hóa được sự thực này, đột nhiên nước mắt lăn dài, giọng nói cũng không kìm nén được mà run rẩy: “Tam tỷ tỷ, di nương, ta làm gì có lỗi với các ngươi mà các ngươi muốn hại ta như vậy!”
Thẩm Họa cũng vừa rơi lệ vừa nhẹ giọng nói tiếp: “A Họa tự biết mình cũng chỉ là họ hàng xa của Hầu phủ, tam muội muội nói không sai, ăn nhờ ở đậu thì phải thành thật biết điều. Nhưng tam muội muội khó chịu với ta thì nên nói thẳng, vì sao lại muốn huỷ hoại trong sạch của A Họa?”
Minh Đàn: “Ngày đó ở phủ Bình quốc công, tam tỷ tỷ đã muốn nói ra chuyện ta bị mưu hại rơi xuống nước đêm Nguyên Tiêu trước mặt mọi người, tam tỷ tỷ không thích ta thì thôi tại sao lại năm lần bảy lượt lôi chuyện danh tiết ra để phá, ta nghĩ tam tỷ tỷ không chỉ muốn hủy hoại sự trong sạch của ta và biểu tỷ, mà còn muốn cùng nhau hủy hoại phủ Tĩnh An hầu!”
Khi đó Minh Đàn đùng cái bị tứ hôn, khó có thể tiếp thu, cũng chưa có thời gian kể lại chuyện này cho Bùi thị cùng Minh Đình Viễn nghe để làm rõ phải trái, Bùi thị và Minh Đình Viễn đương nhiên không biết.
Giờ phút này biết được, hai người đều khiếp sợ: “Lại còn từng có chuyện này nữa?”
Minh Đàn gật đầu: “Lúc ấy may mắn có biểu tỷ giúp đỡ A Đàn, khó khăn lắm mới làm lơ được chuyện này.”
Thẩm Họa cũng tỏ ra còn sợ hãi trong lòng: “Lúc ấy lời của tam muội muội thực sự đáng sợ, không biết tam muội muội nghe được chuyện rơi xuống nước từ đâu.”
Nghe được từ đâu, không cần nghĩ cũng biết tất nhiên là từ Liễu di nương. Minh Đình Viễn quét ánh mắt như dao nhìn về phía Liễu di nương!
Ông vẫn luôn coi Liễu thị như người tri kỷ, khi nghỉ ở chỗ bà ta cũng không phòng bị. Chuyện Minh Đàn rơi xuống nước đúng là ông đã nói cho Liễu thị nghe, hành vi của phủ Lệnh quốc công quá mức bỉ ổi, ông tức quá, ngày ấy ban ngày chưa chửi đủ, ban đêm lại sung sướng chửi một hồi ở chỗ Liễu thị.
Lúc ấy Liễu thị tỏ vẻ nghiêm túc bảo ông đừng tức giận tổn hại thân mình, còn bày mưu cho ông, nói việc này tổn hại danh tiết Minh Đàn, nhất định không thể nói ra ngoài.
Kết quả bà ta bảo không thể nói ra ngoài nhưng quay đầu lại đi nói luôn cho Minh Sở biết! Minh Sở là con gái bà ta, tính khí thế nào bà ta hiểu nhất. Nói xong cũng không dặn dò, để Minh Sở tùy ý hủy hoại danh tiết Minh Đàn trước mặt người ngoài!
Tuy ông không phải phụ nhân nội trạch nhưng cũng cực kỳ hiểu rõ thanh danh với nữ tử quan trọng thế nào. Nếu nói việc hôm nay chủ ý là nhắm vào Thẩm Họa không phải Minh Đàn, vậy chuyện vạch trần vụ rơi xuống nước trước mặt mọi người thì sao? Đây hiển nhiên không phải suy nghĩ nhất thời, mà là biết rõ chuyện này có ảnh hưởng lớn thế nào mới năm lần bảy lượt mà lấy danh tiết ra làm mục tiêu!
Thẩm Họa lại đúng lúc bổ sung thêm một câu: “May là ngày ấy lấp liếm được, bằng không trong cùng ngày ý chỉ tứ hôn truyền tới, đúng là khó mà tưởng tượng được hậu quả.”
Đúng, còn có thánh chỉ tứ hôn phải tiếp.
Minh Đình Viễn chỉ cần nghĩ lại trường hợp có thể xảy ra kia đã cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Mắt thấy tội vạ đã bày ra đủ rồi, tiếp theo đó là giở bài tình cảm.
Nước mắt Minh Đàn đọng trên chóp mũi, dừng lại một chút rồi lại lã chã rơi: “Thật ra cha đi Dương Tây Lộ năm năm, A Đàn thường xuyên nghĩ nếu có thể thời thời khắc khắc làm bạn bên cha giống tam tỷ tỷ thì tốt biết bao.”
“Cha không ở kinh thành, đại ca cũng đi Bàng Sơn nhậm chức, trong kinh chỉ còn lại hai người mẫu thân và A Đàn, A Đàn nỗ lực học quy củ, không dám để lời nói việc làm có chỗ không tốt, không dám đi sai nửa bước, chính vì sợ làm xấu mặt cha, xấu mặt phủ Tĩnh An hầu…”
Minh Đình Viễn nghe vậy thì không dám nhìn thẳng vào mắt Minh Đàn.
Trong lòng ông vốn luôn hổ thẹn với Minh Đàn, hiện nay ngẫm lại, Minh Sở cảm thấy cuộc sống sau khi hồi kinh quá khác so với ở Dương Tây Lộ cho nên khổ sở trong lòng, Minh Đàn thì sao?
Năm năm này Minh Đàn lẻ loi ở Thượng Kinh, Bùi thị cho dù hiền hậu cũng không phải mẫu thân ruột của nàng. Nàng lại chưa từng từng oán trách, càng chưa từng vì hận vì ghen ghét mà làm ra chuyện gì tổn thương người khác, còn luôn suy nghĩ cho danh tiếng của Hầu phủ.
Nhưng đối với Minh Sở mà nói, danh tiếng của Hầu phủ là cái gì? Sợ là căn bản không đáng nhắc tới!
Bùi thị thấy thế lại nhẹ giọng bổ thêm một câu: “Tiểu tử A Ngọc mấy ngày trước ra ngoài thành làm việc chắc cũng sắp về rồi. Quan trọng nhất là, bên phía Định Bắc vương điện hạ…”
Đúng, còn có Thẩm Ngọc cùng Định Bắc vương điện hạ.
Nếu Thẩm Ngọc biết chuyện Liễu di nương và Minh Sở muốn thay đổi việc hôn nhân của muội muội hắn, mà sau khi sự tình bại lộ lại chỉ phải đi am ni cô suy ngẫm chắc chắn hắn không chịu bỏ qua. Đứa nhỏ Thẩm Ngọc này tương lai rộng mở, để huynh muội bọn họ sống nhờ vốn là muốn kết thiện duyên chứ không phải kết thù. Càng miễn bàn bên phía Định Bắc vương còn đang chờ giải thích.
Mới vừa rồi đúng là ông suy nghĩ không đủ cẩn thận.
Minh Sở tức điên rồi, cha nàng rõ ràng đã tính toán phạt nhẹ rồi thôi, hai con tiện nhân Minh Đàn và Thẩm Họa này tiến vào khóc lóc kể lể một hồi, thế mà khóc đến nỗi cha nàng lại muốn thay đổi ý định! Nàng ta không suy nghĩ gì liền rút roi mềm bên hông ra quất tới mặt Minh Đàn, nghĩ thầm phải đập nát cái mặt của con tiện nhân này mới được!
Minh Đàn đã để ý Minh Sở từ trước, sợ nàng ta đột nhiên nổi điên, từ khi Minh Sở có động tác rút roi nàng liền tránh sang một bên, còn không quên cầu cứu Minh Đình Viễn: “Cha!”
Minh Đình Viễn tay mắt lanh lẹ, bước xa một bước xông lên che chở Minh Đàn, ăn đủ một roi nóng rát không nói, lửa giận trong lòng cũng bị một roi này thổi bùng lên.
Ông giật lấy roi của Minh Sở rồi tát nàng ta một cái vang dội: “Bốp!”
“Ngày thường ngươi kiêu căng tùy hứng, ta đều không nói gì ngươi, nhưng tuổi còn nhỏ mà ác độc với tỷ muội như thế, Minh Đình Viễn ta sao có thể nuôi ra loại con gái như ngươi!”
Minh Sở bị quát cho đần cả người. Bình thường Minh Đình Viễn cực dễ nói chuyện, có chất vấn gì cũng chỉ tỏ ra hơi nghiêm nghị mà thôi. Nàng ta che mặt, vừa ấm ức vừa sợ hãi.
Giờ Minh Đình Viễn thấy dáng vẻ nàng ta chết cũng không hối cải liền nổi trận lôi đình, Liễu di nương thấy ông thực sự tức giận cũng hoảng sợ, vội quỳ thẳng xuống ôm lấy đùi ông đau khổ cầu xin: “Đều là thiếp thân sai, đều là thiếp thân sai, Sở Sở con bé ——”
“Đương nhiên là ngươi sai! Ngươi cho rằng chính mình vô tội sao?!” Trong cơn giận dữ, Minh Đình Viễn một chân đá văng Liễu di nương, “Uổng công ta cho rằng ngươi là người thành thật an phận không tranh không đoạt! Ngấm ngầm làm từng việc một, đâu phải loại chuyện người thành thật an phận làm ra được, còn dạy dỗ con gái ngươi thành cái loại đức tính thế này!”
Ông vốn đang bừng bừng tức giận, lại bị khóc đến khó chịu, phất tay áo rồi chắp tay ra sau lưng, oang oang nói: “Người đâu, kéo tam tiểu thư và Liễu thị xuống đánh hai mươi roi lớn! Đánh xong nhốt tam tiểu thư vào từ đường, chỉ cho phép đưa cơm đưa nước, không có mệnh lệnh của bản hầu, ai cũng không được phép thả nó ra! Liễu thị cũng kéo xuống nhốt vào phòng chứa củi!”
Hai mươi roi lớn không khiến người ta chết hay tàn tật nhưng ít ra cũng bị đau đến mười ngày nửa tháng không dậy được, huống chi đánh xong cũng không được nghỉ ngơi cho tốt.
Minh Sở kêu to không phục, Liễu di nương cũng khóc lóc giãy giụa. Bùi thị ngồi ở ghế trên, chỉ nhàn nhạt quét mắt một cái liền có bà tử tiến lên nhét khăn bịt kín miệng hai người rồi kéo đi.
Đợi trong phòng thanh tịnh Minh Đình Viễn mới ngồi trở lại ghế nói: “Tính tình của Minh Sở đã bị Liễu thị dạy hư, hai người tất nhiên không thể ở cùng nhau nữa!”
Bùi thị gật đầu: “Hầu gia nói phải.”
Minh Đình Viễn lại suy nghĩ một lát: “Còn phải nhờ phu nhân tìm một nhà thành thân với Minh Sở, những nhà lúc trước không tính, chọn nhà có địa vị thấp thôi, không cần ở trong kinh thành, nếu không còn không biết sau khi con bé gả đi còn gặp phải sự tình gì! Tóm lại, trước khi gả chồng bắt nó ở trong từ đường cho tỉnh ra, không cần thả ra ngoài!”
“Vâng.” Bùi thị lại thuận theo lên tiếng.
“Còn Liễu thị,” Minh Đình Viễn dừng một chút, nghĩ đến đây cũng thấy phiền lòng, ông vung tay lên, “Việc nội trạch vốn nên do phu nhân quản lý, phu nhân muốn xử trí như thế nào thì xử như thế, đừng để phụ nhân ác độc này xuất hiện lại trước mặt bản hầu!”
Lời này Bùi thị lại không đáp, bà nhẹ nhàng hỏi: “Liễu thị rốt cuộc cũng khác các di nương khác, nếu thiếp thân xử lý nàng theo quy củ trong phủ, vài năm sau Hầu gia nhớ tới nàng lại trách cứ thiếp thân xử lý quá nặng thì biết làm sao?”
“Bản hầu còn nhớ tới loại phụ nhân ác độc này làm cái gì? Nàng cứ xử lý đi!”
“Liễu di nương là người hầu, sau thành thông phòng, lại nâng thành di nương, là nô tịch. Theo quy củ trong phủ thì nên cầm khế ước bán mình tìm mẹ mìn trói lại mang ra bên ngoài bán.”
Minh Đình Viễn nghe vậy, không hé răng.
Bùi thị lại nói: “Tội của Liễu thị đúng thật khó có thể tha thứ. Nhưng nàng sinh cho Hầu phủ một nữ nhi, lại hầu hạ Hầu gia nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao —”
Bà dừng một chút: “Chắc là ở phòng chứa củi mấy ngày, đương nhiên Liễu thị sẽ hiểu chuyện hơn, hôn sự của Minh Sở lại có thiếp thân xem giúp, Liễu thị cũng không có gì phải nhọc lòng, theo ý thiếp thân, không bằng đưa nàng vào am ni cô, sau này ăn chay niệm phật cũng có thể chuộc tội cho mình.”
“Nhị ca nhị tẩu nhậm chức ở Mi An, Mi An là nơi thanh tịnh linh thiêng, cực kỳ có phật tính, chùa am ni cô đông đảo, thiếp thân nghĩ đưa qua đó là tốt nhất, nếu có chuyện gì nhị ca nhị tẩu cũng có thể để ý một chút.”
Tuy rằng đều là đưa đi am ni cô, nhưng ý này khác hẳn lúc nãy. Lúc trước Minh Đình Viễn muốn cho hai người đi suy ngẫm, suy ngẫm xong rồi về, Bùi thị lại muốn để Liễu thị xuất gia luôn, cả đời làm bạn với thanh đăng cổ phật.
Minh Đình Viễn hơi suy nghĩ một lát, cũng đáp là được, nghĩ tuy là đuổi đi xa nhưng cũng không có hậu quả thê thảm như bị bán đi, hơn nữa nhị ca nhị tẩu ông cũng là người hiền lành, chưa nói có thể quan tâm nhiều được một người thiếp phạm tội phải vào am ni cô, nhưng cũng không đến mức khiến bà ta vào đấy mấy ngày đã mất mạng.
Minh Đàn và Thẩm Họa lại biết ngày tháng sống trong am ni cô sau này sợ rằng cũng sẽ không dễ chịu lắm.
Bình thường Liễu thị hô nô gọi tỳ không cần tự làm lụng vất vả. Cắt tóc nhập am, chuyện gì cũng phải tự làm, lại là nơi núi cao sông dài như Mi An, bà ta cũng không thể tỏ ra đáng thương cầu xin thương tiếc, thời gian trôi qua, phụ thân nàng tất nhiên sẽ ít khi nhớ tới, kể cả có nhớ cũng khó mà đưa người về được.
Xử trí Minh Sở và Liễu di nương xong, lúc này Minh Đình Viễn mới có thời gian trò chuyện trấn an hai người Minh Đàn và Thẩm Họa.
Minh Đàn và Thẩm Họa đương nhiên hiểu chuyện, nói chuyện một lúc lâu cũng vẫn khuyên ông đừng tức giận hại thân các thứ, Minh Đình Viễn thấy rất hài lòng, cũng gần đến lúc ăn tối, ông bèn sai người bày cơm ở Lan Hinh Viện.
Đi từ Lan Hinh Viện ra, sắc trời đã tối.
Minh Đàn đi cùng Thẩm Họa qua hướng vườn hoa phía đông, nói chuyện phiếm vài câu, chợt có gió đêm thổi đến, Minh Đàn ngừng nói, chuyển đề tài nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện này muội hơi không rõ, đêm qua biểu tỷ báo cho muội Định Bắc vương điện hạ cũng sẽ đi chùa Đại Tướng Quốc, thật sự chỉ vì muội sao?”
Thẩm Họa thản nhiên: “Đương nhiên không phải, tỷ vốn đề phòng tam muội muội sau đó sẽ giở thêm trò gì nữa nên mới muốn tứ muội muội đi cùng, nói không chừng có thể giúp đỡ tỷ một chút. Nhưng khi tỷ nói chuyện với tam muội muội thực sự là không ngờ sẽ bị Vương gia nghe được, chuyện đi xe ngựa trở về tỷ càng không biết. Tuy tỷ có lòng riêng nhưng cũng không muốn hại tứ muội muội, tứ muội muội có tin không?”
Minh Đàn nhìn nàng, gật đầu: “Biểu tỷ nói như vậy, muội tin.”
Khi trước hai người cạnh tranh nhau cũng đều chỉ là thủ đoạn của nữ tử khuê các, chưa bao giờ chân chính hại nhau, hiện giờ Thẩm Họa càng không có lý do kéo nàng xuống nước. Hai người phe phẩy quạt đi vào sâu trong bụi hoa.
Chuyện của Minh Sở và Liễu di nương kết thúc đã qua nhiều ngày, trong phủ rất yên tĩnh. Minh Đàn lại nhộn nhạo lòng xuân, suốt ngày nhìn chằm chằm dải dây đai của Định Bắc vương điện hạ mà suy nghĩ.
Nàng vốn định giặt dây đai thật sạch rồi đưa qua Vương phủ, cũng tranh thủ gửi thư cảm tạ. Nhưng lại cảm thấy chủ động như vậy sợ sẽ làm Định Bắc vương điện hạ nhớ tới lời nói ngày ấy của Minh Sở.
Hơn nữa chỉ trả lại dải dây đai sao có thể thể hiện tấm lòng nàng… Mà gửi đồ khác, không tốt không tốt, nào có cô nương nhà ai lại tùy tiện tặng đồ cho người ta, quá là bạo dạn rồi, nếu bị người khác biết nàng cũng không cần sống nữa.
Suy nghĩ mấy ngày, Minh Đàn cũng chưa nghĩ ra biện pháp nào mà vừa không tặng đồ lại có thể làm phu quân tương lai của nàng cảm nhận được nàng vô cùng chu đáo.
Cho đến ngày nọ khi đọc mấy quyển sách linh tinh, nàng phát hiện trong sách có ghi lại một phương pháp chế hương rất mới mẻ, nói là mùi hương này mát lạnh, có tác dụng đuổi côn trùng trừ tà ma.
Ngày hè nhiều muỗi, đuổi trùng trừ tà rất có ích.
Trả vật về cho chính chủ đồng thời xông thêm hương, không phải lén lút trao nhận cũng có thể cho thấy nàng rất hiền huệ chu đáo, rất tốt!
Minh Đàn lên tinh thần ngay lập tức, gọi một nhóm nha hoàn trong Chiếu Thủy Viện cùng làm với mình.
Thật ra Minh Đàn làm việc gì cũng suy nghĩ thấu đáo, đầu tiên nàng đưa phương thuốc cho đại phu nhìn, đại phu nói vài vị hương liệu dược liệu này có thể phối hợp, đúng là có hiệu quả đuổi côn trùng.
Sau khi chế hương xong, nàng lại đưa cho đại phu xem một lần nữa, đại phu xác nhận là có công dụng hữu hiệu nàng mới xông hương cho chính y phục của mình.
Mùi hương này đúng là đặc biệt thanh mát, hai ngày liên tiếp nàng mặc xiêm y tẩm hương liệu đi vào nơi có nhiều muỗi trong vườn, không có con muỗi nào bay đến gần nàng cả.
Nàng an tâm, tự mình xông hương cho dây đai, lại chọn đi chọn lại hộp gấm rồi mới vuốt phẳng dây đai, gấp gọn gàng rồi đặt vào trong hộp, sai người đưa đến phủ Định Bắc vương.
Trong lúc nàng sai người đưa đồ tới phủ Định Bắc vương, gió nổi lên lật giở mấy trang sách bên cửa sổ, thổi qua mấy trang sau mới thấy trên đó có viết: “Công thức chế thất vị hương kể trên có một điểm khó chữa, đó là sau mấy ngày mùi thơm sẽ mất đi, mùi lạ nồng lên.”
Giang Tự cũng không phải người ưa lãng phí, khi Minh Đàn trả lại dây đai người dưới kiểm tra cũng không thấy vấn đề gì, hắn nhận luôn. Thậm chí khi Phúc thúc nói đến công dụng đuổi trùng trừ tà hắn cũng không để ý lắm.
Ngày thường Giang Tự chủ yếu mặc đồ đen, dùng dây đai màu đen. Mấy ngày sau, hiếm lắm mới có hôm hắn mặc xiêm y sáng màu đi đại doanh ngoại ô bàn chuyện quan trọng với các tướng lĩnh.
Nói nói một lúc, hắn ngửi thấy một mùi lạ thoang thoảng. Tướng lĩnh đứng gần hắn cũng cảm giác hình như mình ngửi được mùi thum thủm đâu đây, nhưng y nghĩ, khi Vương gia không ra chiến trường đều rất sạch sẽ, ở cùng phòng với Vương gia y còn không ngửi thấy mùi mồ hôi thường gặp nhất trên người đàn ông trong quân nên y đoán chắc mình ngửi nhầm, bèn chịu đựng không lên tiếng.
Nhưng không bao lâu sau, mùi lạ kia lại càng nồng.
Giang Tự thoáng dừng lại, nhìn dây đai quấn trên cánh tay, ngay sau đó hắn thong thả ung dung cởi ra từng vòng.
Không cởi ra còn đỡ, vừa mới cởi, mùi hôi kia càng nồng nặc, tháo đến vòng cuối cùng, tướng lĩnh trong doanh đều theo bản năng bịt mũi tránh xa hắn nửa trượng.
Giang Tự: “……”
Đuổi trùng trừ tà.
Vậy, hắn chính là tà ma mà người ta phải tránh xa phải không?