Khi Minh Đàn nhận ra dây đai mình trả lại có khả năng có vấn đề thì chuyện Giang Tự quấn dây đai thối ở đại doanh ngoại ô làm tướng lĩnh tránh xa đã qua mấy ngày.
Minh Đàn hiếm khi mặc lại quần áo mùa hè, gần như không mặc trùng bao giờ, mấy bộ áo váy xông hương liệu kia nàng mặc vào thấy có thể đuổi côn trùng thật thì cũng không mặc lại nữa. Qua một thời gian, ngày nọ Lục Ngạc mở hòm xiểng ra sắp xếp lại mới đột nhiên phát hiện cả rương quần áo đã hôi rình lên!
Minh Đàn bối rối tìm hiểu hồi lâu mới biết hương liệu đuổi côn trùng có hai lớp mùi, sau khi hương thơm tan đi sẽ sinh ra mùi lạ.
Trong lòng nàng lo sợ, âm thầm cầu nguyện phu quân tương lai của nàng sẽ không bao giờ dùng lại đồ cũ, nếu ngày đó gửi lại dây đai chàng không muốn nhận lại đồ cũ nên vứt thẳng đi là tốt nhất!
Nhưng Thẩm Họa lại phá tan luôn ước nguyện của nàng —-
Khi hai người cùng thêu túi thơm ở trong sân, Thẩm Họa vừa thêu vừa thỉnh thoảng nhìn nàng, hơi có vẻ muốn nói lại thôi.
Minh Đàn thấy liền hỏi: “Biểu tỷ, tỷ có gì muốn nói sao?”
Thẩm Họa chần chừ một lát, châm chước nói: “Chạng vạng hôm qua, tỷ đi đưa cơm tối cho ca ca tỷ, ca tỷ nói, nhiều ngày nay trong quân đồn Định Bắc vương điện hạ…”
Minh Đàn vừa nghe thấy “Định Bắc vương điện hạ”, lỗ tai đã dỏng lên nghe.
“Đồn rằng Định Bắc vương điện hạ không thích tắm gội, trên người có mùi hôi… Còn nói, sở thích về mùi hương của Định Bắc vương điện hạ rất là độc đáo.” Thẩm Họa nói vô cùng uyển chuyển.
“……?”
Minh Đàn đơ ra trong nháy mắt, bỗng nhiên hiểu rõ.
Xong rồi.
Phu quân tương lai của nàng sẽ không cho rằng mình có gì không hài lòng với chàng nên mới cố ý gây sự chứ?
Trước thì không hề biết e thẹn mà lẻn vào quân doanh nhìn trộm, sau lại biến khéo thành vụng mà trả lại dây đai tẩm hương trừ tà, rõ ràng nắng nóng như thiêu như đốt, đáy lòng Minh Đàn lại như bị cơn gió lạnh quét qua, rét căm căm.
Minh Đàn thực sự muốn giải thích rõ ràng, nói một tiếng xin lỗi với phu quân tương lai của nàng, nhưng nàng là một cô nương, cũng không thể vô duyên vô cớ mà đến nhà người ta biện giải phân trần. Mấy ngày sau, Thẩm Họa báo cho nàng biết Định Bắc vương điện hạ đã đi lên phía bắc tuần binh, lần này đi chắc phải đến cuối năm mới về kinh được.
Biết tin này Minh Đàn chán nản mấy ngày liền. Vốn dĩ nàng còn nghĩ đợi đến tết Đoan Ngọ có lễ hội đua thuyền rồng trên sông Hiện Giang, quan lớn quý nhân sẽ tới xem, chắc nàng có thể từ xa nhìn thấy phu quân tương lai của nàng, đến lúc đó nếu có thể tạo cơ hội nói với chàng mấy câu giải thích ngắn gọn cũng tốt. Giờ thì hay rồi, cơ hội cũng chẳng có.
Nhưng mà được cái mừng là phu quân tương lai của nàng cũng không vì vậy mà từ hôn với nàng, ngược lại Lễ bộ sai người tới phủ nói thời gian thành hôn đã được chọn ra, đợi làm xong hết các quy trình chắc là đầu xuân sang năm có thể thành hôn.
Ủ rũ mấy ngày, rốt cuộc Minh Đàn cũng tươi tỉnh!
Sau khi ngày thành hôn được định ra, quy trình lễ lạt bắt đầu được tiến hành tuần tự.
Trong cung ban thưởng cho Định Bắc vương phi tương lai là nàng hết thứ này tới thứ khác, người ta tới nhà đo người may áo để chuẩn bị y phục thành hôn tới năm lần, Chương hoàng hậu cũng sai ma ma dạy lễ nghi tới dạy nàng quy củ hoàng thất.
Chuyện học quy củ từ trước đến nay là sở trường của Minh Đàn, không tốn nhiều công sức, nhưng nàng cũng không vì giỏi việc này rồi tự cho mình là đúng mà lười biếng, ngược lại lúc nào cũng khiêm tốn, tôn trọng thể diện ma ma dạy lễ nghi.
Chương hoàng hậu biết việc này thì rất vừa lòng. Nhớ trước đây ở noãn các bên đường tới Ung Viên, nàng liếc mắt một cái đã nhìn trúng Minh Đàn, hiện giờ nàng càng cảm thấy ánh mắt mình cực tốt.
Vừa học quy củ lễ nghi với ma ma, Minh Đàn cũng bắt đầu chuẩn bị tỉ mỉ cho ngoại hình của mình trong nửa năm tới.
Mỗi bữa hàng ngày phải ăn uống ít nhiều thế nào để giữ dáng người yểu điệu, chăm sóc da thế nào để giữ cho da dẻ toàn thân nhẵn mịn bóng loáng… Những việc này ngày xưa nàng cũng làm, nhưng hiện giờ nàng còn nghiêm khắc với bản thân hơn nữa. Rốt cuộc bây giờ nàng phải trở thành tân nương đẹp nhất để thay đổi cái nhìn của phu quân với mình, không thể có sai lầm.
Minh Đàn ngày ngày bận việc, những người khác cũng không nhàn rỗi.
Xung quanh nàng đều là mấy cô nương khuê tú đến tuổi gả chồng, nhà mấy người đều bận rộn thu xếp chuyện đính hôn, thời gian này trong thành Thượng Kinh liên tục có tin mừng.
Thẩm Họa rất vừa lòng với nhị công tử nhà Lý tư nghiệp hôm trước mới gặp, vị nhị công tử Lý gia này có dòng dõi tốt nhưng lại không tốt đến mức Thẩm Họa không với tới được. Danh tiếng làm quan thanh liêm của cha người đó lại không tồi, sắp lên chức. Quan trọng nhất là khi gặp mặt ở chùa Đại Tướng Quốc, Thẩm Họa thấy người này có nhân phẩm ngay thẳng, có chí tiến thủ.
Vì thế Thẩm Họa đồng ý mối này, được Bùi thị thu xếp cho nên cũng suôn sẻ mà thành.
Vì cũng không phải thành thân với hoàng gia, quy trình lễ lạt của hai nhà đều được tiến hành nhanh chóng hơn nhiều. Lý gia cũng thực sự coi trọng Thẩm Họa, không hề qua loa lược bỏ thủ tục cưới xin nào, sính lễ đầy đủ.
Ngoại trừ việc hôn nhân của Thẩm Họa, Bùi thị còn định ra được nhà chồng có địa vị thấp hơn cho Minh Sở.
Nhà mà Bùi thị đính hôn cho Minh Sở là con trai thứ ba của phủ Tuyên Uy tướng quân Phùng gia, Tuyên Uy tướng quân là chức quan võ ngũ phẩm, cấp bậc không cao, phủ đệ cũng không ở trong kinh, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của Minh Đình Viễn.
Minh Đình Viễn và Phùng tướng quân cũng có quen biết, ông có ấn tượng rất tốt với Phùng tướng quân, hơn nữa ông cũng hỏi thăm được mấy người con trai của Phùng gia đều không tồi.
Vị Phùng tam lang đính hôn với Minh Sở là người rất giống cha mình, tuổi còn trẻ đã làm chỉ huy trong binh doanh ở Hòa Châu, nên khi Bùi thị nói cho ông về cọc hôn sự này, ông không suy nghĩ nhiều mà hài lòng vỗ đùi xác định luôn.
Minh Đình Viễn là đàn ông, có thể để ý đến nhân phẩm đức hạnh của phụ huynh nhà người ta đã là cố gắng lắm rồi nào còn để ý chuyện gì khác. Nhưng Minh Đàn và Thẩm Họa hỏi thăm thêm một chút là biết, nếu Minh Sở ở Phùng gia chắc cũng không gây ra được chuyện gì.
Phùng gia lão thái thái trị gia cực nghiêm, còn cực độc đoán. Đời trước Phùng gia có mâu thuẫn rồi làm loạn đến mức không chỉ còn là việc trong nhà nữa. Nhà người bình thường đều là tốt khoe xấu che, cố gắng che giấu chuyện không hay, nhưng Phùng lão thái thái thì khác, trong nhà có bê bối, bà không những không giấu giếm mà còn đánh trống kêu oan ở nha môn, nhất định phải làm rõ trắng đen, vụ việc ầm ĩ năm đó cực kỳ nổi tiếng ở Hòa Châu.
Hơn nữa Minh Sở gả vào nhà này còn có hai người chị dâu xuất thân nhà võ tướng, hai vị chị dâu này là con nhà võ chính cống, nếu nói chuyện võ nghệ thì chắc phải mạnh hơn Minh Sở chỉ biết huơ huơ cái roi nhiều.
Cho nên Minh Sở không thể ỷ vào việc xuất thân từ phủ Tĩnh An hầu mà kiêu ngạo, hở tí là giở trò động tay động chân ở nhà chồng được.
Khi Minh Sở ở từ đường biết được hôn sự này, cũng làm ầm làm ĩ náo loạn lên, khóc lóc đập phá, tuyệt thực uy hiếp nhưng Bùi thị không coi là gì cả.
Trước đây Bùi thị không thèm để ý nàng ta, hiện giờ muốn quản đương nhiên có thể xử lý nàng ta đâu ra đấy.
Minh Sở vừa mới đòi tuyệt thực, Bùi thị liền lấy lý do “tam tiểu thư muốn nhịn đói kiêng ăn” nên không cho mang cơm canh đến cho nàng ta nữa. Đợi đến khi Minh Sở không chịu được nữa phải nhượng bộ, bà lại dựa vào những nguyên tắc về chuyện hiếu thảo với cha mẹ và tình nghĩa anh chị em trong nhà mà lấy gia pháp tổ tông ra để xử lý nàng ta. Không bao lâu sau, bên phía từ đường yên ổn trở lại, trong phủ cũng không nghe thấy Minh Sở ồn ào nói có chết cũng không gả chồng nữa.
Hai cọc hôn nhân của phủ Tĩnh An hầu còn tính là suôn sẻ, nhưng bên phủ Xương quốc công lại không thuận lợi như vậy.
Trước kia vợ chồng Xương quốc công đã chọn được chàng rể cho Bạch Mẫn Mẫn, dù chưa chính thức mai mối nhưng hai nhà cũng tự hiểu rõ trong lòng. Ngờ đâu tới thời điểm đính hôn, nhà kia không nói một lời lại đồng ý với phủ Túc quận vương, đính hôn với Thanh Dao huyện chúa của phủ đó.
Bạch Kính Nguyên rất tức giận, nổi cáu trong nhà một trận.
Lúc này Bạch Mẫn Mẫn lại rất ngoan ngoãn, không khóc lóc làm loạn cũng không tức giận, dù sao thì nàng cũng chẳng muốn gả chồng, nhà kia là cha mẹ nàng vừa ý, bản thân nàng cũng chẳng có mấy cảm giác. Cũng may chưa làm mai, giờ nàng muốn đi xem mặt người khác cũng được.
Chu Tĩnh Uyển cũng đã đến tuổi đính hôn, cả tộc Chu thị là nhà thư hương gia truyền, trong tộc có rất nhiều danh nhân, đại thần, tiếng tăm của cô nương Chu gia cũng là tốt hàng đầu, cơ bản không lo ế.
Bà mối đến Chu gia đông như trảy hội, phụ thân mẫu thân nàng cũng chưa chốt nhà nào, nói là còn chưa vội, Tĩnh Uyển nhà bọn họ còn nhỏ, cứ từ từ xem xét mới được.
Chu Tĩnh Uyển lại vô tình biết trong số người đến cầu hôn lại có vị Điện tiền phó đô chỉ huy sứ Lục Đình mà người ta nghe tiếng đã sợ vỡ mật, lúc ấy nàng sợ hãi cực kỳ, mấy ngày ngủ không ngon, chỉ mong cha mẹ nàng sớm từ chối vị Lục điện soái này.
“Lục điện soái?” Minh Đàn kinh ngạc, “Lục điện soái sao lại cầu hôn tỷ? Hai người quen nhau à?”
Chu Tĩnh Uyển lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không biết, tỷ cũng không biết vì sao hắn cầu hôn.”
Bạch Mẫn Mẫn nghĩ nghĩ, lại hất cằm chế nhạo: “Muội thấy chắc hẳn là ngày ấy ở chùa Đại Tướng Quốc Lục điện soái vừa gặp đã thương tỷ!”
“Nói bậy bạ gì đó!”
Chu Tĩnh Uyển vừa xấu hổ vừa không thoải mái.
“Muội đâu có nói bừa, mới gặp mặt một lần, không phải vừa gặp đã thương thì là gì.” Bạch Mẫn Mẫn không buông tha nàng, “Lục điện soái có chỗ nào không tốt, người ta chính là Điện tiền phó đô chỉ huy sứ, hiện giờ đô chỉ huy sứ coi như chỉ có tiếng mà không có miếng, Điện Tiền Tư chính là do Lục điện soái quản lý, Điện Tiền Tư đó, tuổi còn trẻ đã có quyền cao chức trọng, tương lai còn thế nào nữa!”
Bạch Mẫn Mẫn càng nói càng hăng: “Tuy nói Lục điện soái có tiếng ác, nhưng ngày ấy gặp ở chùa Đại Tướng Quốc cũng không thấy đáng sợ như trong lời đồn, nói đến chuyện thủ đoạn hung ác giết người như ma, Định Bắc vương điện hạ lại chẳng hơn ý à?”
“Nhưng chúng ta cũng đều chính mắt thấy Định Bắc vương điện hạ, còn nghe vị ấy nói chuyện. Tuy hơi lạnh lùng nhưng tuấn mỹ, cũng rất hiểu lễ nghĩa, cho nên những tin đồn này đều là thành kiến mà thôi!”
Minh Đàn ôm mặt, cực kỳ tán đồng gật gật đầu.
Bạch Mẫn Mẫn: “Hơn nữa, Lục điện soái chơi thân với Định Bắc vương điện hạ, còn thân cả Thư nhị công tử nữa, tỷ không tin được Định Bắc vương điện hạ thì cũng phải tin tưởng Thư nhị công tử có nhân phẩm đáng quý nổi tiếng trong kinh chứ?”
“……?” Minh Đàn mới vừa rồi còn coi Bạch Mẫn Mẫn là đồng minh giờ lại phản bác, “Sao lại không tin được phu quân tương lai của muội?”