Bạch Mẫn Mẫn cảm thấy cái tính xấu chưa cưới đã bênh người ta chằm chặp của Minh Đàn hết thuốc chữa rồi. Càng gần đến ngày thành hôn, sự ghét bỏ việc mãi chưa gả chồng của Minh Đàn càng lộ ra rõ ràng.
Ngày thường trước mặt người ngoài nàng còn dè dặt, khi nói chuyện riêng thì lại hay nói mấy chuyện xấu hổ như “đợi sau khi kết hôn rồi” thì sẽ thế nào, thỉnh thoảng còn ôm mặt thở dài, luôn mồm lải nhải “mãi vẫn chưa đến cuối năm!”
Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển đều cảm thấy bất lực.
Ngày tháng từ tốn trôi qua, tết Đoan Ngọ vô cùng náo nhiệt mà lúc đầu Minh Đàn ngóng trông có thể gặp mặt phu quân tương lai cũng đã qua, nháy mắt đã đến Thất Tịch tháng bảy.
Ngày Thất Tịch cầu xin Chức Nữ được khéo tay thêu thùa nên nhóm các cô nương đều rất coi trọng. Hàng năm các nhà huân quý đều sẽ dựng lầu trang hoàng rực rỡ trong viện nhà mình để cô nương trong nhà dâng hương cầu nguyện thành kính.
Ngoài phố cũng vô cùng náo nhiệt, gần đến ngày Thất Tịch, trong thành Thượng Kinh ngựa xe ồn ào náo nhiệt, cửa hàng trên đường trang trí thật đẹp, bày biện nhiều đồ vật tinh xảo hơn ngày thường.
Minh Đàn đã đính hôn nên rất ít khi ra ngoài, vào ngày này mới bước ra khỏi phủ Tĩnh An hầu.
Theo tập tục của Đại Hiện, các cô nương sẽ tặng nhau chút đồ vật nhỏ nhân ngày Thất Tịch, Minh Đàn ở lỳ trong nhà chuẩn bị kết hôn, phần lớn thời gian đều ăn không ngồi rồi nên đã sớm chuẩn bị túi thơm khăn tay tự thêu để tặng cho vài quý nữ trong kinh bình thường chơi thân với nàng.
Thật ra Minh Đàn cũng không thích nữ công gia chánh cho lắm, việc xe chỉ luồn kim vừa tốn công còn hại mắt.
Tuy không thích nhưng vì muốn trở thành quý nữ tài năng kiệt xuất trong kinh mà nàng đã luyện nữ công kim chỉ rất tốt.
Đồ nàng thêu đều có chất liệu tốt, hình thêu mới lạ, dù kỹ thuật thêu không xuất sắc bằng mấy cô nương chuyên làm việc này nhưng cũng rất tinh tế đáng yêu. Bên trong túi thơm nàng còn cho vào mấy món nho nhỏ như trang sức, son phấn, hình gỗ điêu khắc tinh xảo hay mấy đồ chơi khác.
Bạch Mẫn Mận nhận được túi thơm và một cái khóa Khổng Minh vô cùng phức tạp, là quà của đại ca Minh Đàn đang làm quan ở Bàng Sơn nhờ người gửi về.
Bàng Sơn là địa phương nhỏ nhưng gần thành quách trạm dịch, thương nhân qua lại rất đông, đồ vật mới lạ cũng nhiều, cách một khoảng thời gian đại ca nàng lại gửi mấy thứ đồ vật hay ho về kinh thành.
Ngoài túi thơm, Chu Tĩnh Uyển còn nhận được một chiếc quạt tròn nhỏ. Mặt quạt làm bằng tơ lụa thượng hạng, bên trên thêu nụ hoa sơn trà cực kỳ hợp với nàng, còn mô phỏng chữ viết của nàng, thêu hai câu thơ nàng làm về sơn trà, cán được đục lỗ treo một tua ngọc trong suốt.
Chu Tĩnh Uyển yêu thích không rời, đổi quạt ngay lập tức.
Minh Đàn nhàn rỗi nên chuẩn bị quà tặng rất chu đáo, Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển hiếm lắm mới thấy ngại, đồ hai nàng mang tới có vẻ không bằng.
Bạch Mẫn Mẫn chơi khóa Khổng Minh trong tay, cũng không biết đang nghĩ gì. Nghe Minh Đàn lải nhà lải nhải nói gần đây có phải nhan sắc của nàng lên hương không, đợi đến sau khi thành hôn tương lai phu quân của nàng sẽ thích chứ —
Bạch Mẫn Mẫn bỗng nhiên buông khóa Khổng Minh xuống, thần thần bí bí mà vẫy vẫy tay với Minh Đàn, lại hưng phấn hạ giọng nói: “Đêm nay Biệt Ngọc Lâu náo nhiệt lắm, có muốn đi xem không?”
Vừa nghe thấy Biệt Ngọc Lâu, Minh Đàn và Chu Tĩnh Uyển đều không hẹn mà cùng trợn mắt.
Minh Đàn: “Tỷ điên rồi à, đang yên đang lành đến đấy làm gì?”
Chu Tĩnh Uyển cũng lấy quạt che miệng: “Từ trước tới giờ muội ham chơi nhưng phải biết chuyện ở Biệt Ngọc Lâu không phải chỗ để một cô nương đi nghe ngóng, muội đừng nói nữa.”
“A Đàn, tỷ nghĩ cho muội thôi, nhị ca tỷ có quen biết với Thủy Doanh cô nương ở Biệt Ngọc Lâu. Danh tiếng của Thủy Doanh cô nương chắc muội cũng nghe rồi đúng không, không phải muội muốn phu quân tương lai thích muội à, tỷ thấy không cần phải lo lắng về ngoại hình của muội nữa, chuyện cần để ý giải quyết là ở mặt khác cơ.”
Biệt Ngọc Lâu là hoa lâu hàng đầu Thượng Kinh, có thể trở thành hàng đầu, thế lực chống lưng hẳn rất lớn, đương nhiên có chỗ đặc biệt.
Tuy là hoa lâu nhưng cô nương trong Biệt Ngọc Lâu chủ yếu là thanh quan bán nghệ không bán thân, mỗi người không chỉ có nhan sắc cực phẩm còn rất có tài, đại quan quý nhân trong kinh rất thích theo đuổi, kể cả không gặp được cũng sẵn sàng chi một núi tiền cho các cô nương ở đây.
Thủy Doanh cô nương là nhân tài kiệt xuất trong mấy cô nương ấy.
Nghe nói vị Thủy Doanh cô nương này ban đầu cũng xuất thân nhà quan, vì bị xét nhà định tội ép vào nô tịch mới lưu lạc phong trần đến đây. Dung mạo xuất sắc, dáng người yểu điệu, tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa, quan trọng nhất là, nam tử quỳ gối dưới váy nàng nhiều vô số kể.
Thật ra mấy kẻ ham mê chuyện giường chiếu sẽ không thích tới Biệt Ngọc Lâu, trong kinh thiếu gì nơi son phấn, đi đâu chẳng được. Các quý nhân tới Biệt Ngọc Lâu chủ yếu là vì mấy chiêu trò phong lưu nhã nhặn.
Nhưng vị Thủy Doanh cô nương này không chỉ hấp dẫn danh sĩ phong lưu tới thưởng trà ngâm thơ cùng mà còn khiến nhiều công tử thế gia trong kinh tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu, có khi còn suýt chết người.
Nàng ấy thu hút người ta như vậy, chắc hẳn có chỗ khác biệt.
Tiểu thư khuê các đi đến hoa lâu ngó nghiêng, nghe đã thấy không có quy củ gì cả, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, ít nhất trong dịp náo nhiệt này ở Biệt Ngọc Lâu, có không ít khuê tú trong kinh lén lút ngó qua.
Thất Tịch hàng năm, Biệt Ngọc Lâu sẽ khua chiêng gõ trống đóng cửa từ chối tiếp khách để cầu xin Chức Nữ phù hộ khéo tay thêu thùa. Tuy không đón khách vào trong lâu, nhưng người ta sẽ dựng một tòa lầu để cầu Chức Nữ phù hộ khéo tay ở bên ngoài, còn mở tiệc.
Các cô nương trong lâu sẽ ngồi thêu dưới ánh trăng, đan túi kết vòng dâng hương lễ bái, làm mấy đồ vật phụ nữ hay làm trong ngày tết Khất Xảo, cũng coi như là một hoạt động phong nhã thú vị cho mọi người thưởng thức, đương nhiên cũng sẽ tổ chức ca vũ đặc sắc để mua vui cho mọi người, nhảy múa dưới ánh trăng, đúng là khung cảnh đầy ý thơ.
Vì lý do này, vào ngày Thất Tịch mỗi năm, đám người đến bên ngoài Biệt Ngọc Lâu chiêm ngưỡng mỹ nhân đều đông như kiến, nếu muốn đến gần ngắm dung nhan dáng vẻ của người đẹp còn phải dùng cách này cách kia mới có thể đặt được phòng riêng.
Khuê tú trong kinh đều là người nhàn rỗi, tuy không phải nơi đứng đắn gì nhưng sự kiện náo nhiệt mới lạ như thế, cũng có không ít người lén đi xem.
Bạch Mẫn Mẫn liệt kê từng vị tiểu thư mà nàng biết có lén đi xem hội hôm nay: “… Nhiều người đi như vậy, chúng ta đi thì có sao đâu, hơn nữa cũng không phải vào hẳn hoa lâu nhà người ta, chỉ ở tòa lầu bên ngoài dựng lên để cầu Chức Nữ nhìn xem rốt cuộc vị Thủy Doanh cô nương kia có dáng người khí chất thế nào mà hấp dẫn người khác hay chỉ là nói quá lên thôi. Với cả chúng ta ngồi phòng riêng, cách bình phong không ai phát hiện đâu.”
“Tỷ đang muốn muội học tập Thủy Doanh cô nương đi dụ dỗ phu quân hả?” Minh Đàn chần chừ hỏi.
Bạch Mẫn Mẫn: “…”
Hiểu trắng ra rồi đấy.
Nàng uyển chuyển nói: “Ý tỷ là, có thể quan sát nàng ta một chút vì sao nàng ta thu hút người khác, cũng có thể quan sát cách nàng giao tiếp với nam tử.”
Câu này vừa nói ra, Minh Đàn thấy hơi hơi chấp nhận được.
Cô nương các nàng ít khi gặp nam tử bên ngoài, có gặp cũng không nói được mấy câu, chưa nói đến giao tiếp khi ở chung thì thế nào. Phu nhân nhà quyền quý từ trước đến nay cũng chỉ dạy con gái làm thế nào để quản lý việc nhà, kính trọng phu quân, nên các nàng cũng không biết chung sống với phu quân như thế nào, làm sao để bồi đắp tình cảm.
Ừm… Cuối cùng Minh Đàn cũng bị thuyết phục.
Huống hồ cũng chỉ xem chuyện vui ở bên ngoài mà thôi.
Minh Đàn bị thuyết phục thì rục rịch đi, nhưng Chu Tĩnh Uyển nhất quyết không chịu, nể tình thân thể nàng ốm yếu Bạch Mẫn Mẫn cũng không lôi kéo nàng làm gì.
Đêm Thất Tịch, trong thành Thượng Kinh đèn đuốc rực rỡ, đám đông chen chúc.
Bên ngoài Biệt Ngọc Lâu ở bờ bắc sông Hiện Giang, tòa lầu mới cất để cầu Chức Nữ đã bày đầy đồ vật nhỏ tinh xảo, các cô nương Biệt Ngọc Lâu tay cầm quạt tròn cười nói ríu rít, bước đi phiêu dật, nhìn người có cảm giác như cuốn theo từng làn hương thơm bên mình.
Minh Đàn và Bạch Mẫn Mẫn mang mũ có rèm dừng kiệu tránh mặt ở xa đám người, ngay sau đó vòng ra mấy gian đằng sau tòa lầu cầu Chức Nữ để theo gã sai vặt vào phòng riêng bên trong lầu.
“Vị nào là Thủy Doanh cô nương?” Minh Đàn khe khẽ hỏi.
Nàng vừa dứt lời thì thấy một mỹ nhân thướt tha yêu kiều che mặt bằng quạt tròn, chậm rãi bước lên cầu thang, mỗi bước của nàng vừa e lệ vừa quyến rũ. Loại quyến rũ này đến các cô nương cũng cảm thấy được.
Nghĩ đến người này là Thủy Doanh cô nương trong lời đồn, chỉ cần thần thái tao nhã không tầm thường như vậy đúng là đã có thể hấp dẫn người khác.
Thủy Doanh xuất hiện, bèn có không ít người đi ra từ sau bình phong đến bắt chuyện với nàng. Nhị biểu ca Bạch gia, người đưa Bạch Mẫn Mẫn và Minh Đàn đến đây, cũng không chờ nổi mà bước lên.
Nhị biểu ca Bạch gia đúng là có quen Thủy Doanh, Thủy Doanh cũng nể mặt hắn, cười cười dịu dàng nghe hắn nói.
“… Muội muội, còn có biểu muội của ta hôm nay đến đây cùng ta là vì muốn chiêm ngưỡng phong thái của cô nương đó.”
Biểu muội?
Thủy Doanh ngừng lại.
Làm cái nghề này của các nàng, phải hiểu rõ quan hệ họ hàng của quan lớn quý nhân trong kinh thành như lòng bàn tay. Vị Bạch nhị thiếu gia này cũng có nhiều thân thích, biểu muội cũng có vài người, nhưng ở kinh thành thì chẳng phải chỉ có vị kia… Thủy Doanh bỗng nhiên cười.
Nàng vừa cười, trăng đêm nay cũng thất sắc, nhị biểu ca Bạch gia nhìn nàng mà ngây người trong chốc lát.
Thủy Doanh nhẹ giọng từ tốn nói: “Các vị tiểu thư tuổi còn nhỏ, vẫn còn ngây thơ chân thành, đúng là thẳng thắn hoạt bát.” Nàng lại cười nhạt, “Vậy thì, nô gia nhất định phải mời hai vị tiểu thư thêm ly rượu trái cây, đa tạ hai vị đã quan tâm.”
Bạch Mẫn Mẫn và Minh Đàn ngồi sau bình phong, đang thì thà thì thào, nhỏ giọng phân tích thần thái vị Thủy Doanh cô nương này, ai ngờ Thủy Doanh cô nương bỗng nhiên sai người bưng bầu rượu đến, tự mình vòng ra sau bình phong rót rượu cho hai nàng!
Hai người liền tháo mũ có rèm xuống, ngạc nhiên nghĩ thầm: Ca ca/Nhị biểu ca của mình rốt cuộc đã nói cái quái gì với vị Thủy Doanh cô nương này vậy?
Mà sau khi Thủy Doanh nhìn thấy nửa bên mặt của Minh Đàn, nàng đã xác nhận suy đoán của mình lúc nãy về thân phận vị này —
Chủ thượng được tứ hôn, người dưới bọn họ không thể không biết chủ mẫu tương lai là ai, bức họa của tứ tiểu thư Minh gia đã được mọi người truyền tay nhau từ lâu.
Giờ đã thấy, người thật còn đẹp hơn tranh mấy phần.
Còn chuyện cô nương đã đính hôn chạy tới hoa lâu ngó nghiêng làm gì, Thủy Doanh không cần đoán cũng biết rõ.
Các phu nhân lớn tuổi của mấy gia đình giàu có đều tự giữ phẩm giá đoan trang, nhưng tận trong đáy lòng cũng hiểu rõ, chỉ đoan trang thôi thì chưa đủ làm phu quân thích, chỉ sợ sau khi cô nương nhà mình gả qua nhà chồng xong thì bị mấy người thiếp đè đầu cưỡi cổ, mấy năm nay có không ít người lén mời nàng tới chỉ dạy cho mấy tiểu thư ấy.
Chỉ là không ngờ vị chủ mẫu tương lai này của bọn họ không giống người thường, tự mình tới cửa quan sát.