Tiết mục tình cảm được trình diễn bên ngoài xong thì cũng đúng lúc Bùi thị dẫn người trừ trong phòng ra đón.
Bùi thị kêu lên một tiếng “Hầu gia”, lại đỡ Minh Đàn dậy nhẹ nhàng cười nói: “Năm năm không gặp, A Đàn quá nhớ nhung Hầu gia, khóc thành con mèo nhỏ rồi.”
Minh Đình Viễn sờ sờ đầu Minh Đàn cũng cười vang: “Ta thấy phu nhân nuôi dạy con mèo nhỏ này cực tốt!”
Ý cười trên mặt Bùi thị càng thêm tươi. Bà đang muốn đáp lời, bỗng nhiên có người xông vào sân, đột ngột gào to: “Cha!”
Là Minh Sở.
Nàng vẫn đang mặc váy đỏ kia, tiến lên liền lập tức ôm lấy cánh tay Minh Đình Viễn, không coi ai ra gì làm nũng nói: “Cha cuối cùng cũng trở về rồi, người vào cung còn mang theo bọn A Phúc, không có ai luyện roi cùng con gái!”
Ngày thường Minh Đình Viễn rất thích điệu bộ này của Minh Sở. Rốt cuộc ở vùng biên cương, bên người chỉ có một đứa con gái như vậy, đương nhiên muốn ra sao thì ra. Nhưng hiện tại, theo bản năng ông nhìn con gái nhỏ trước mặt.
Chỉ thấy con gái nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện của ông nhìn chằm chằm cánh tay Minh Sở đang ôm, ngẩn ra một lát rồi rất nhanh đã lại yên lặng cụp mi, dường như muốn giấu đi sự mất mát trong đáy mắt.
Trong lòng ông nảy lên cảm xúc khó tả. Lại quét mắt thấy vẻ mặt gượng gạo của Bùi thị khi bị ngắt lời, ông cũng bất giác có chút khó chịu: “Con làm loạn cái gì, nhìn thấy mẫu thân cũng không hành lễ!”
……?
Minh Sở ngu người luôn.
“Ở Thượng Kinh không thể tùy tiện tự do theo ý con như ở biên cương, một cô nương cũng nên trầm tính lại, luyện roi cái gì, có rảnh thì học nhiều quy củ cùng mẫu thân và muội muội con một chút!”
Liễu di nương ở cửa viện nghe được lời này thì dừng lại.
Lúc trước trở về viện của mình nghỉ ngơi chỉnh đốn xong, bà đã muốn đưa Minh Sở tới thỉnh an Bùi thị, nào ngờ đi trên đường hạ nhân nói Hầu gia đã hồi phủ, đang tới Lan Hinh Viện, Minh Sở liền nổi giận đùng đùng mà bước nhanh hơn.
Bà muốn đuổi theo nhưng Minh Sở đã học mấy năm võ công mèo cào, đi đường nhanh hơn hẳn nữ tử bình thường, đợi khi bà đuổi tới Lan Hinh Viện thì đúng lúc nghe được Hầu gia răn dạy.
Bà lấy lại bình tĩnh, tiến lên uốn gối nói: “Thiếp thân tham kiến Hầu gia, tham kiến phu nhân.”
Minh Sở đắm chìm trong sự tủi thân bị cha dạy dỗ, bị Liễu di nương kéo kéo mới không tình nguyện mà hành lễ bổ sung: “Tham kiến phụ thân, tham kiến mẫu thân.”
“Người một nhà không cần đa lễ.” Ở thời điểm này Bùi thị đương nhiên thể hiện ra sự ôn hòa rộng lượng của chủ mẫu đương gia, “Nếu Hầu gia trở về rồi, cũng đừng đứng ở đây nữa, vào nhà ăn cơm đi.”
Bữa cơm trưa này ăn ở gian bên nhà chính Lan Hinh Viện, đồ ăn được chuẩn bị rất phong phú. Gân hươu hầm, giò heo pha lê, sườn hấp lá sen, đậu hũ phù dung… Đầy đủ món rau món thịt.
Từ khi vào phòng, Liễu di nương liền kính cẩn nghe theo mà đứng hầu bên cạnh, gắp đồ ăn thêm cho Bùi thị. Bùi thị bảo bà nghỉ ngơi, bà lại cúi đầu cẩn thận nói: “Hầu hạ Hầu gia và phu nhân là bổn phận của thiếp thân.”
Minh Đình Viễn không lên tiếng nhưng hiển nhiên rất vừa lòng với hành động này của bà. Lúc nãy ở bên ngoài ông còn nghĩ, trước đây không nên đưa Minh Sở đi Dương Tây Lộ, bị Liễu di nương chiều đến mức không có chút quy củ nào, hiện nay ngẫm lại, thực ra Liễu di nương vẫn còn biết điều, chủ yếu là tính tình kia của Minh Sở cũng không phải ai cũng có thể quản được.
Mọi người đều im lặng.
Nha hoàn trong phòng đều đã tu luyện nhiều năm ở nơi nhà cao cửa rộng, dáng vẻ làm trò này của Liễu di nương ngoại trừ Minh Đình Viễn thấy hay cũng chẳng có ai coi là thật.
Đương nhiên, Minh Sở vẫn thực lòng cảm thấy nghẹn khuất thay di nương của nàng.
Rốt cuộc trước kia ở Dương Tây Lộ đều là một nhà ba người bọn họ cùng dùng bữa, hiện giờ thì hay rồi, không thể ngồi xuống dùng bữa thì thôi, lại còn phải hầu hạ mụ đàn bà không sinh được con mà chiếm vị trí chủ mẫu kia! Chỉ nghĩ vậy thôi Minh Sở liền cảm thấy sơn hào hải vị trước mắt đều không còn ngon nữa.
Thế mà cố tình đúng lúc này, Minh Đàn còn gắp miếng gân hươu hầm cho Minh Đình Viễn: “Cha nếm thử một chút ạ.”
Chưa nói đến hương vị gân hươu hầm như thế nào, chỉ cần nhìn động tác nàng giữ tay áo khi gắp gân hươu, đổi đũa, lặng lẽ để gân hươu vào đĩa nhỏ bên bát cơm mà không dính chút nước sốt nào cũng khiến cho Minh Đình Viễn rất chi vừa lòng.
Ông là người thô thiển, khả năng văn chương cực kỳ hữu hạn, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc ông thích thưởng thức mấy thú vui tao nhã văn vẻ, nếu không phải vậy ông cũng không thiên vị Liễu di nương là người có tài nhất trong mấy người thiếp.
Thấy hiện giờ con gái ông hào phóng lịch sự tao nhã như vậy, trong lòng ông càng dâng lên cảm giác tự hào vui sướng. Nếm miếng gân hươu, ông gật đầu liên tục tán dương: “Ừm, mềm nhừ tươi ngon, hương vị không tồi!”
“Cha thích thì tốt rồi.” Minh Đàn cười đến híp cả mắt.
“Sao mà không thích cho được, gân hươu hầm này chính là do A Đàn làm riêng cho Hầu gia.” Bùi thị cũng gắp thêm một miếng cho Minh Đình Viễn, “Gân hươu rất khó mềm nhừ, phải hầm trước mấy ngày, dùng nước dùng thịt hầm một lần, sau một ngày lại hầm thêm bằng nước dùng gà một lần nữa, để nấu được nước dùng thịt và nước dùng gà hầm gân hươu cũng cần phải vô cùng tỉ mỉ, vì món này mà nhiều ngày nay A Đàn đều chú ý rất cẩn thận.”
Minh Đình Viễn cực kỳ nể mặt mà lại ăn miếng Bùi thị gắp cho, trong lòng cảm thấy mỹ mãn: “A Đàn còn nhỏ mà ngoan ngoãn hiếu thuận, đương nhiên ít nhiều cũng nhờ công phu nhân dốc lòng dạy dỗ.”
Nói rồi, ông gắp cho Minh Đàn và Bùi thị mỗi người một cái bánh trôi trân châu: “Đừng chỉ lo cho ta, đồ ăn vừa ngon vừa đẹp thế này, hai mẹ con cũng nếm thử đi.”
“Đa tạ cha.”
“Đa tạ Hầu gia.”
Minh Sở: “……”
Có quỷ mới tin cái đồ tiểu thư õng ẹo mười ngón tay không dính nước kia sẽ tự mình làm gân hươu hầm gì đó! Cùng lắm sai bảo phòng bếp một câu làm đồ ăn này cho cha đã là công đức vô lượng, đổi lời lại nói thành con gái hiếu thuận xuống bếp, cái đồ gà mái không biết đẻ trứng Bùi thị kia cũng thật giỏi múa võ mồm!
Không khí trên bàn có sóng ngầm kích động. Có người vừa nói vừa cười, có người đã chọc nát chén cơm đến nguội ngắt nguội ngơ.
Đúng lúc vào lúc này, Tố Tâm không theo hầu bên cạnh Minh Đàn đi tới Lan Hinh Viện bẩm báo với vú già ngoài cửa rồi đột nhiên yên lặng bước vào nhà.
Tố Tâm bước nhỏ tới gần Minh Đàn, lại đứng trước Lục Ngạc, vừa hầu hạ dùng bữa, vừa ghé vào sát tai Minh Đàn thì thầm vài câu.
Minh Sở nhìn chằm chằm Minh Đàn nên đương nhiên thấy một màn này.
Nhìn thấy Tố Tâm vừa thì thầm vừa đặt thư lên bàn cho Minh Đàn, Minh Đàn còn lặng lẽ thu vào, nàng ta dự cảm có việc gì đó, vội cao giọng chọc phá: “Tứ muội muội, có người gửi thư cho muội à? Ai đưa vậy, thần thần bí bí.”
Mấy người trên bàn đều nhìn qua theo giọng nói của nàng ta.
“Không có gì, là của biểu tỷ Bạch gia đưa tới. Lúc trước muội nhờ biểu tỷ giúp một việc nhỏ, chắc là đã có kết quả nên tỷ ấy mới gửi thư thông báo một tiếng.” Minh Đàn nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Minh Sở không chịu bỏ qua: “Nếu đang dùng bữa cũng phải đưa tới, chứng tỏ việc mà biểu tỷ Bạch gia làm chắc hẳn quan trọng. Hay là tứ muội muội đọc thư đi rồi ăn? Nếu tỷ ấy đang chờ hồi âm gấp cũng tiện sai người đi nói một tiếng.”
Minh Đình Viễn cảm thấy lời này của Minh Sở rất có lý, ông nắm quyền lớn trong quân, bình thường kỵ nhất là làm trễ quân tình.
Thấy Minh Đàn khó xử, ông còn tưởng rằng nàng sợ đọc thư trong lúc dùng bữa thì mất quy củ, tự cho là đúng mà giải vây nói: “Không sao, người một nhà không cần để ý để tứ nhiều, con cứ đọc đi, nếu thực sự có việc gì quan trọng cũng có thể kịp thời hồi đáp.”
Minh Đàn muốn nói thêm gì đó, nhưng Minh Sở không cho nàng cơ hội từ chối, trực tiếp sai bảo tỳ nữ hầu hạ bên cạnh: “Còn không mau qua hầu hạ, tứ muội rất cẩn thận, không rửa tay thì đọc thư thế nào được?”
Khăn nước trong nháy mắt đã được đưa đến trước mặt.
Dường như Minh Đàn không còn cách nào khác, đành phải rửa tay mở thư.
Mới đầu vẻ mặt nàng vẫn như thường, cũng không biết đọc được chuyện gì, ánh mắt nàng khựng lại, mím môi, tốc độ đọc thư càng lúc càng nhanh, sắc mặt cũng càng thêm tái nhợt.
Xem xong cả phong thư, nàng còn chưa từ bỏ ý định nhìn lại từ đầu một lần. Nhưng sau đó mặt nàng đã không còn chút máu, lung lay sắp ngã.
“Làm sao vậy?” Minh Đình Viễn nhíu mày.
Minh Đàn không đáp, lấy khăn che môi, ánh mắt sững sờ. Chỉ trong tích tắc, hốc mắt nàng đã đỏ lên, nước mắt lăn xuống.
Nhìn thấy thế mọi người đều hoảng sợ, Minh Đình Viễn vội giật thư trong tay nàng.
Ông đọc thư xong nhanh như gió, tuy rằng hoàn toàn không biết trong thư nói điều tra việc rơi xuống nước là việc nào, nhưng ông không phải người ngu, trong thư rõ ràng viết:
Hai người đẩy Minh Đàn xuống sông trong ngày Nguyên Tiêu ấy đã rời kinh từ sớm, sau nhiều lần trắc trở đuổi theo tới Lợi Châu, khó khăn lắm mới tìm được.
Hai người này không phải không quen biết gì mà là một đôi huynh đệ ruột giả làm kẻ trộm và người bị trộm!
Sau khi chất vấn thì phát hiện việc va vào người đẩy xuống nước là chuyện đã được sắp xếp hết từ trước. Hai người bọn chúng được phu nhân Lệnh quốc công sai âm thầm đi theo Lương Tử Tuyên vào ngày Nguyên Tiêu, hành động tùy theo hoàn cảnh.
Ngày ấy Minh Đàn cũng vừa may bến tàu thả hoa đăng, nếu nàng không ở đó, sau khi Lương Tử Tuyên tìm được nàng cũng sẽ tìm mọi cách dẫn nàng đến bờ sông, diễn ra tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân vô ý rơi xuống nước!
“Rầm ——!”Chén đĩa tinh xảo run bần bật dưới tiếng đập bàn, Minh Đình Viễn phẫn nộ, “Nực cười!”
Bùi thị thấy thế, vội lấy thư xem cẩn thận.
Sau khi xem xong, bà còn khiếp sợ hơn Minh Đình Viễn. Chuyện Minh Đàn rơi xuống nước hôm Nguyên Tiêu được thế tử Lương gia giấu giếm giúp, bà còn cảm thấy phủ Lệnh quốc công cẩn thận chu đáo tốt bụng, là một nhà dễ chung đụng, nhưng hóa ra việc này lại xuất phát từ chính phủ Lệnh quốc công! Thật sự quá mức không thể tưởng tượng nổi!
“Tứ muội muội làm sao vậy, thư viết gì vậy?” Thấy ba người phản ứng như vậy, Minh Sở biết chắc chắn là xảy ra chuyện, nàng không nhịn được mong chờ được thấy nội dung thư.
Nhưng đương nhiên Bùi thị không cho nàng ta xem. Bùi thị quản lý chuyện nhà nhiều năm, gặp không ít chuyện đáng sợ, cho dù khiếp sợ phẫn nộ đến đâu cũng hiểu rất rõ hiện nay chưa thể vội vàng được, chuyện quan trọng nhất bây giờ là làm rõ nguyên nhân tại sao lại có vụ dàn dựng này và ứng phó xử trí thế nào.
Bà đứng dậy bình tĩnh nói: “Cơm trưa hôm nay đến đây thôi, giải tán đi.”
Đây là Lan Hinh Viện, Bùi thị nói giải tán, không muốn đi cũng phải đi.
Minh Sở còn muốn ở lại hóng hớt lại bị Trương ma ma che trước người, nhìn thì cung kính nhưng là cưỡng ép mời ra ngoài.
So với Minh Sở, Thẩm Họa lại rất thông minh, không nghe ngóng nhiều, cũng không hỏi nhiều. Chỉ là trước khi rời đi, theo bản năng nàng liếc mắt nhìn chiếc khăn trơn kia trong tay Minh Đàn.
Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại có ba người Minh Đình Viễn, Bùi thị và Minh Đàn. Dường như Minh Đàn đã kìm nén từ lâu, cửa vừa đóng liền khóc òa lên.
Nàng vừa khóc là khóc như hoa lê dính mưa, nhìn thấy mà thương. Đôi mắt hồng hồng, vai gầy phát run, cảm giác mong manh như gió thổi là bay, làm người ta không đành lòng nói nặng nửa lời.
Minh Đình Viễn chắp tay sau lưng, lửa giận đè rồi lại ép, sợ một khi mở miệng sẽ dọa Minh Đàn. Sau một lúc lâu, ông mới trầm giọng giận dữ hỏi một câu: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Rơi xuống nước cái gì? Vì sao ta không biết!”
Bùi thị vỗ nhẹ lưng Minh Đàn trấn an nói: “Hầu gia, trước tiên xin ngài bớt giận.”
Ngay sau đó, bà kể lại chuyện rơi xuống nước trong tết Nguyên Tiêu từ đầu chí cuối cho Minh Đình Viễn nghe.
Nghe nói ngày ấy Minh Đàn vẫn chưa tiếp xúc da thịt với Lương thế tử, người ngoài cũng không biết được người rơi xuống nước thật ra là Minh Đàn ông mới xem như hơi nguôi giận.
Minh Đình Viễn: “Phủ Lệnh quốc công điên rồi sao, thế mà lại dám âm mưu làm ra việc bỉ ổi như vậy!”
Đây cũng là chỗ khiến Bùi thị cảm thấy không đúng: “Theo lý thuyết hai phủ sớm đã có hôn ước, Hầu gia hồi kinh thì có thể bàn bạc thời gian rồi. Lập kế làm người rơi xuống nước rồi cứu thật thừa thãi.”
Bà dừng một chút lại nói: “Trừ phi phủ Lệnh quốc công cho rằng sau khi Hầu gia hồi kinh việc hôn nhân này sẽ sinh biến.”
Sinh biến, sinh biến gì được? Khi còn sống Bạch thị định ra hôn ước từ lúc con còn nhỏ, cả kinh thành đều biết việc hôn nhân này, nhi tử nhà kia gấp đến chết rồi hay sao mà muốn lừa gạt con dâu vào cửa để giữ gìn trinh tiết thay cho nhà họ? Muốn chết à mà còn dám xuống nước ngày đông, chết sớm ở dưới sông thì càng sớm giữ được trong sạch!
Lời này đã tới bên miệng Minh Đình Viễn rồi, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì… Từ từ, mấy năm nay ông không ở trong kinh, rất nhiều việc đều không biết được kịp thời, phủ Lệnh quốc công này chẳng lẽ là dính vào việc lớn gì đó nên cần phải lợi dụng hôn sự cột Minh Đình Viễn ông lên cùng một chiếc thuyền?
Người làm quan chuyện gì cũng có thể liên tưởng đến việc trên triều, thấy vẻ mặt Minh Đình Viễn nghiêm trọng, cũng không biết tưởng tượng đến nơi nào rồi, Minh Đàn vội nức nở nói: “Thật ra, thật ra con gái biết, biết vì sao Lương gia như thế…”
Nàng kể ra từng câu từng chữ chuyện nghe được ở thư phòng phủ Xương quốc công.
“Dan díu với biểu muội nhà mình, còn sinh một đứa con trai đã hai tuổi?” Nghe xong, trong lòng Minh Đình Viễn cùng Bùi thị kinh ngạc đến nỗi không còn lời nào để tả.
Minh Đình Viễn: “Chuyện lớn như vậy sao con không nói sớm!”
Minh Đàn vừa chảy nước mắt vừa ủ rũ nói: “… Con gái nghĩ việc hôn nhân này là do mẹ đẻ định ra, còn nghe nói Lương gia bọn họ có chút chỗ đứng ở Lại bộ, con gái không biết chuyện triều chính, chỉ sợ huỷ hoại việc hôn nhân này sẽ ảnh hưởng tới việc kiểm tra đánh giá lên chức điều nhiệm cha về kinh…”
“Lương gia bọn chúng là cái thá gì! Còn có thể ảnh hưởng đến chuyện điều nhiệm lên chức của ông đây!” Minh Đình Viễn bạo nộ như sấm, đến “ông đây” cũng xả ra khỏi mồm.
“Cha chớ có tức giận mà hại thân mình.”
Nhìn đi, đến lúc này rồi còn lo ông tức giận thì hại thân. Con gái ông lớn lên duyên dáng yêu kiều hiểu biết lễ nghĩa dịu dàng đoan chính như vậy, còn hiểu đại cục quan trọng, mọi chuyện lấy hiếu làm đầu, quả thực chính là danh môn khuê tú đốt đèn lồng cũng không tìm được, làm sao có thể để thằng nhãi ranh Lương gia vô đức vô nghĩa kia giày xéo!
“A Đàn đừng sợ, việc này đã có cha làm chủ.” Trong lòng Minh Đình Viễn lửa giận ngút trời, lúc sau không nhịn được nữa, nói xong liền phất tay áo đạp cửa mà đi.
“Hầu gia, Hầu gia!”
Bùi thị không gọi được vội nhẹ nhàng trấn an Minh Đàn mấy câu: “A Đàn, việc này Hầu gia chắc chắn sẽ xử lý, chẳng qua xúc động như vậy thực sự không ổn. Con đừng lo, bây giờ bảo Tố Tâm Lục Ngạc hầu hạ con trở về nghỉ tạm trước đã, ta đi tìm Hầu gia trao đổi cho kỹ.”
Minh Đàn cũng đang có ý này, trên mặt nàng nước mắt còn chưa phai, gật đầu nói: “Mẫu thân, người nhất định phải khuyên nhủ cha.”
Bùi thị không nói thêm nữa, vội đuổi theo.
Tố Tâm cùng Lục Ngạc ở ngoài phòng nghe thấy tiếng khóc tiếng hô một lúc lâu, trong lòng không khỏi lo lắng, được Bùi thị sai bảo liền vội chạy vào trong phòng.
“Tiểu thư, tiểu thư.”
“Tiểu thư người không ——” Tố Tâm nói còn chưa dứt lời, đột nhiên khựng lại.
Trong phòng yên tĩnh.
Hơn nửa số món ngon trên bàn chưa được động tới.
Tiểu thư nhà nàng ngồi bên cạnh bàn, vừa dùng tay quạt quạt đôi mắt, vừa thong thả ung dung rót thêm ly trà cho mình.
“…… không sao chứ?” Tố Tâm nói nốt câu vừa nãy.
Minh Đàn: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là ngươi tẩm khăn cay quá đi.”