Minh Đàn diễn xong vở tuồng này thì việc có thể làm chỉ còn ngồi yên chờ tin lành.
Lại nói bên kia, Minh Đình Viễn đạp cửa mà ra, Bùi thị sốt ruột hoảng hốt đuổi theo thuyết phục một hồi, cuối cùng nói hết hơi mới khuyên được Minh Đình Viễn không đi thẳng tới phủ Lệnh quốc công.
Nghĩ đến trong thư nói đôi huynh đệ ruột kia đã bị mang về kinh thành, lúc nào cũng có thể đối chất, Bùi thị sai người chuẩn bị xe, tính toán đi cùng Minh Đình Viễn tới phủ Xương quốc công trước.
Lần này đi phủ Xương quốc công, đầu tiên đương nhiên là muốn gặp hai huynh đệ kia, giáp mặt hiểu rõ ngọn nguồn sự tình. Thứ hai Xương quốc công Bạch Kính Nguyên là cậu ruột của Minh Đàn, hôn sự này là do muội muội của ông Bạch thị định ra khi còn sống, việc từ hôn nếu có thể bàn bạc với ông trước thì càng thể hiện tình nghĩa hai phủ.
Khi phủ Tĩnh An hầu đang tính toán từ hôn thì phủ Lệnh quốc công còn hồn nhiên chưa biết gì. Nhưng nghe nói Tĩnh An hầu đã trở về nhà, phu nhân Lệnh quốc công Lý thị biết trên đời không có chuyện gió không lọt được qua khe cửa, nếu muốn giữ được hôn sự này, chuyện trong phủ mình không thể kéo dài được nữa.
Sáng sớm bà chưa đợi người thỉnh an đã sai hạ nhân thu dọn đồ đạc chuẩn bị xe ngựa sẵn sàng để đưa người rời kinh.
“Việc đã đến nước này, Châu Nhi, cũng không phải là dì không thương con, dì cùng biểu ca con cũng đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp, chỉ là…” Lý thị nhìn nữ tử khóc đến xụi lơ trên mặt đất trong phòng mình, thương tiếc nói, “Con mang theo Mẫn ca nhi đi Lợi Châu ở vài ngày trước, chờ tiểu thư Minh gia vào cửa, hai vợ chồng đã có tình cảm, lại nói cho nàng ấy nghe chuyện con và Mẫn ca nhi, như vậy mới có đường thương lượng.”
“Chờ đến khi đã có tình cảm vợ chồng, vị tiểu thư Minh gia kia há có thể đồng ý nạp thiếp?” Nữ tử bị gọi là “Châu Nhi” rơi nước mắt như mưa, “Ôm vợ đẹp trong lòng, đến lúc đó biểu ca nào còn có thể nhớ rõ Châu Nhi!”
“Sao có thể!” Lương Tử Tuyên vội đứng lên.
Lý thị quét mắt nhìn hắn một cái, ý bảo hắn câm miệng, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Châu Nhi, hòa hoãn nói: “Mẫn ca nhi là trưởng tử của biểu ca con, con lại là mẹ đẻ Mẫn ca nhi, sao có thể không nhớ rõ. Hiện giờ sắp xếp như vậy hoàn toàn là vì nghĩ cho tương lai biểu ca con, tương lai của biểu ca con cũng chính là tương lai của Mẫn ca nhi, đạo lý đơn giản như vậy con còn không rõ sao?”
Nghe được câu này, Châu Nhi nín khóc, mắt ươn ướt nhìn về phía Lý thị.
“Được rồi, bên phía Lợi Châu đều đã chuẩn bị ổn thỏa, con cứ an tâm ở đó, đến lúc thích hợp biểu ca con sẽ tự đón hai mẹ con con vẻ vang hồi kinh.”
Châu Nhi còn muốn tranh thủ thêm chút gì đó, nhưng Lý thị rũ mắt cầm chung trà lên, tỏ rõ lời đã nói hết không muốn bàn thêm.
Vú già hầu ở một bên thấy thế tiến lên giữ chặt Châu Nhi, mỗi người đè một bên, nửa kéo nửa ép đưa người ra ngoài.
“Biểu ca! Biểu ca…”
Châu Nhi tha thiết nhìn về phía Lương Tử Tuyên, còn gọi hắn từng tiếng từng tiếng.
Lương Tử Tuyên có chút không đành lòng, dù sao hai người cũng tình nồng ý mật cùng chung chăn gối một thời gian dài, đợi Châu Nhi rời đi, hắn không nhịn được cầu xin nói: “Mẫu thân, việc này không còn cách cứu vãn sao? Biểu muội nàng…”
“Còn không phải vì mày tạo nghiệt sao!” Lý thị nặng nề đặt chung trà xuống, lạnh giọng quát, “Mày cũng cút về tỉnh táo lại đi, đừng ở trước mặt tao chướng mắt!”
Lương Tử Tuyên bên ngoài là quý công tử nhẹ nhàng, ở nhà lại không dám cãi lại mẫu thân hắn nửa câu. Mới bị mắng mấy tiếng, hắn liền sợ tới mức hành lễ qua loa rồi vội vàng rời đi.
Nhìn bóng dáng Lương Tử Tuyên, Lý thị nhắm mắt, đau đầu cùng cực.
Trong số các phu nhân nội trạch, bà đã được coi là người có thủ đoạn sấm rền gió cuốn.
Ngày ấy trước khi cung yến bắt đầu bà còn cân nhắc làm thế nào để thuận lợi cưới được Minh gia A Đàn vào phủ. Khi rời cung, từ xa xa bà nhìn thấy Minh Đàn không lên xe ngựa phủ Tĩnh An hầu mà là cầm tay Bạch Mẫn Mẫn rời đi, trong lòng liền nhanh chóng sinh ra một kế.
Bà sai người đi theo từ phía xa, sau khi hồi phủ cẩn thận phân tích với Lương Tử Tuyên hôn sự này rốt cuộc quan trọng thế nào, tình cảnh trước mắt của bọn họ xấu hổ ra sao.
Đợi người tới báo Minh Đàn cùng Bạch Mẫn Mẫn rời khỏi Thính Vũ Lâu đi phố Nam Ngự Hà, bà lại nhanh chóng quyết định diễn vở cứu người rơi xuống nước.
Nếu chuyện xảy ra đúng như mưu đồ của bà, vốn dĩ sẽ đẹp cả đôi đường, vừa không làm hỏng hôn sự, lại có thể coi là lợi thế giữ lại mẫu tử Châu Nhi, nào ngờ con trai bà được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, không thuận lợi diễn xong kịch thì thôi, còn không thể không gánh lấy chuyện rơi xuống nước.
Kế này không thành, Tĩnh An hầu lại trở về nhanh như vậy, bà còn có thể làm sao? Cũng chỉ có thể ra hạ sách này, khiến cho mẫu tử Châu Nhi biến mất!
Gần đến thời gian ăn cơm trưa, hạ nhân tới bẩm: “Phu nhân, biểu cô nương cùng tiểu công tử đã ra khỏi thành.”
Cục đá treo trong lòng Lý thị cuối cùng cũng rơi xuống, bà mệt mỏi phất phất tay bảo người lui ra, muốn thanh tịnh một lát.
–
Từ Thượng Kinh đến Lợi Châu, đường xá nói xa không xa, nói gần không gần. Ra roi thúc ngựa hai ngày có thể tới, xe ngựa đi chậm một chút cần khoảng bảy ngày.
Một đường xóc nảy mệt nhọc, thấy sắp phải rời xa Thượng Kinh phồn hoa náo nhiệt, tôi tớ cũng bắt đầu uể oải từ khi bắt đầu ra khỏi thành, sự không cam lòng trong lòng Châu Nhi càng lớn.
“Cô nương, hôm nay nghỉ chân ở chỗ này đi, đằng trước đường không dễ đi, cứ đi tiếp đến trước khi trời tối rất khó tìm được khách điếm.”
Châu Nhi vén màn xe lên, mắt đánh giá xung quanh nhíu mày nói: “Nơi này rách nát như thế, nghỉ làm sao được?”
Mệt mỏi một ngày, người hầu không có tâm trạng ứng phó với biểu cô nương đã sinh được con trai rồi mà còn không có khả năng được nạp vào phủ, không kiên nhẫn mà nói lại: “Nếu ngài không nghỉ thì tự mà đi đi.”
“Ngươi!”
Người hầu vỗ vỗ vào eo, căn bản không để ý tới nàng, tự mình đi vào vào lữ quán. Vú em cũng xuống từ một chiếc xe ngựa khác, ôm đứa bé đang ngủ say đi vào.
Châu Nhi không còn cách nào khác, chỉ đành phải xuống xe.
Theo vào lữ quán, nàng muốn tiến tới nhìn con mình thế nào, vú em lại tránh sang một bên không cho: “Cô nương, phu nhân đã dặn ta thật kỹ, bảo ta phải chăm sóc tốt cho tiểu công tử, không được để người lo lắng, người nghỉ ngơi sớm đi.”
Châu Nhi: “Mẫn ca nhi là con ta, ngươi có ý gì!”
Vú em cũng giống như người hầu kia, ôm hài tử vào nhà nghỉ tạm, không thèm để ý đến nàng.
Châu Nhi dự cảm như có chuyện gì không ổn, nháy mắt trong lòng lạnh căm.
Nàng mệt mỏi ngồi xuống, ngẩn ra một hồi lâu trước bàn, cho đến khi nhận ra đồ ăn đã không còn nóng mới cầm đũa ăn.
Nhưng từ bàn phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng nhắc nhở của một nam tử xa lạ: “Bị bỏ thuốc rồi, đừng ăn.”
Châu Nhi cứng đờ, theo bản năng định quay đầu.
Người nọ lại nói: “Không được quay đầu lại, có người đang nhìn chằm chằm cô.”
Nghe được “bị bỏ thuốc” còn “có người nhìn chằm chằm”, ngay lập tức Châu Nhi đã hoảng hốt, đầu óc cũng loạn cào cào, không biết có nên tin theo lời nói của người phía sau này hay không.
Vừa đúng lúc này, nàng thoáng nhìn con mèo hoang ở dưới bàn đang mò mẫm kiếm ăn, liền thuận thế làm bộ không gắp được run run thả đồ ăn xuống.
Con mèo hoang kia kêu lên vài tiếng, lười nhác lại gần, đầu tiên là liếm liếm, sau đó mới nhai nuốt thức ăn trên mặt đấy. Nhưng qua một lúc lâu mèo hoang cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
“Ngươi lừa ta?” Giọng nói của Châu Nhi có chút run, lại có chút không xác định.
Người nọ giải thích: “Nhuyễn cân tán sẽ chỉ làm người ta mất hết sức lực, không có cách nào chạy thoát, cũng không trí mạng.”
Châu Nhi lên tinh thần nhìn chằm chằm mèo hoang một lát, nó nằm tại chỗ, xòe đuôi, xác thật không động đậy, nhưng bản tính mèo vốn là như thế, điều này không chứng minh được gì.
Từ từ…… Nàng bỗng nhiên cảnh giác: “Ngươi nói cái gì, vì sao ta phải trốn?”
“Tới Lợi Châu sẽ phải gả cho quản sự thôn trang làm vợ kế, chẳng lẽ cô nương sẽ không muốn chạy trốn sao? Hay là cô nương cho rằng mình còn có thể chờ đến ngày hồi kinh?”
Châu Nhi nghe vậy, như sét đánh ngang tai.
Thái độ người bên cạnh sau khi ra khỏi kinh thành đúng là khiến cho nàng có dự cảm không lành, nhưng gả cho quản sự làm vợ kế…… Không, sẽ không, sao có thể! Hơn nữa nàng còn có Mẫn ca nhi, Mẫn ca nhi là trưởng tử của biểu ca, dì và biểu ca không có khả năng đối xử với nàng như vậy!
Người phía sau tiếp tục nói: “Ở Lợi Châu Tây Giao phu nhân Lệnh quốc công có một thôn trang là của hồi môn, quản sự thôn trang năm nay 40 tuổi, mấy năm trước vợ cả chết bệnh, chưa lấy ai, chỉ có bốn người tiểu thiếp năm người con trai, đã nhiều ngày nay trong phủ quản sự kết đèn dán chữ hỉ, cô nương vừa đến nơi là có thể làm lễ bái đường thành hôn ngay.”
“Còn tiểu công tử, huyết mạch chí thân không thể phân cách, về sau nếu có cơ hội nhất định có thể nhận tổ quy tông, chỉ là sẽ không liên quan chút nào tới cô nương nữa, cô nương đi rồi, mẫu tử chia lìa, chắc là cuộc đời này không còn gặp nhau nữa đâu.”
Lời này nghe thì thấy cực kỳ hoang đường, nhưng trực giác nói cho nàng đây là sự thật, đều là sự thật.
Phía sau truyền đến tiếng chén trà đặt xuống bàn, người nọ trầm giọng nói: “Cô nương, nếu muốn hồi kinh đấu tranh cho tương lai của mình, ta có thể giúp ngươi.”
Vào đêm hơi lạnh, ngoại thành Thượng Kinh tối đen, bên trong thành lại là đèn đuốc rực rỡ, đúng là náo nhiệt huy hoàng. Phố Xương Ngọc bị phủ Định Bắc vương chiếm cứ toàn bộ có lẽ là nơi thanh tĩnh hiếm có trong thành.
Giang Tự cùng Thư Cảnh Nhiên đang ở phòng trống trong thư phòng đốt nến đánh cờ, ánh nến nhấp nháy, một ám vệ theo gió phi vào phòng, cúi đầu phục mệnh nói: “Vương gia, vị cô nương cùng hài tử Lương gia kia đã mang về kinh thành, được sắp xếp chỗ ở thỏa đáng.”
Giang Tự “Ừ” một tiếng rồi khoát tay.
Ám vệ kia hiểu ý, lặng yên không tiếng động lui ra.
Thư Cảnh Nhiên vây hạ ba quân cờ đen, vừa vén tay áo lấy cờ, vừa tự mình nói: “Ta vẫn luôn suy nghĩ, đêm đó rốt cuộc vì sao huynh ra tay. Để Lương thế tử cứu Minh gia tiểu thư, việc hôn nhân này là chuyện ván đã đóng thuyền, không tính là chuyện xấu. Hiện tại… ta rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận lại rồi.”
Đại Hiện lập triều đã mấy trăm năm, thế gia rắc rối khó gỡ, quyền thế càng ngày càng lớn, Thánh thượng đã sớm có ý chỉnh đốn.
Trước đó vài ngày Thánh thượng khai đao với Thừa Ân hầu là kẻ cầm đầu hành động bừa bãi không biết thu mình, dám động vào mỏ muối, chắc không bao lâu sau phủ Lệnh quốc công và phủ Tĩnh An hầu cũng khó thoát kiếp nạn này.
Nếu hai nhà này kết thân, cùng nhau thanh toán một lúc cũng bớt chút sức lực, Thánh thượng hình như cũng có ý này, nhưng, “Có vẻ huynh cũng không muốn để hai nhà Minh Lương kết thân, vì sao?”
“Không phải đã suy nghĩ cẩn thận rồi sao?” Giang Tự đặt một quân cờ xuống, chậm rãi nâng mí mắt.
“……”
“Ta chỉ nghĩ ra ngày ấy huynh ra tay cứu người là bởi vì không muốn để hai nhà Minh Lương kết thân, chỉ thế mà thôi.”
“Thế thì cũng chẳng cần nghĩ làm gì.”
Giang Tự cau mày thở dài. Hắn nghi ngờ nếu biết khả năng suy luận của Thư nhị công tử kém như vậy, không biết mấy tiểu nương tử chờ hắn cưỡi ngựa dạo phố sau khi đỗ đạt trong kỳ thi mùa xuân có thất vọng không nữa.
Thư Cảnh Nhiên ho khan hơi hơi xấu hổ.
Rốt cuộc hắn còn chưa vào triều làm quan, rất nhiều chuyện không hiểu rõ. Giang Tự cũng không khiến hắn khó xử, rũ mắt nhìn ván cờ mở miệng nói: “Nóng vội thì không thành công. Huống hồ, chỉnh đốn thế gia không phải ý của ta.”
Gian phòng thực tĩnh, có ánh nến chập chờn phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Thư Cảnh Nhiên suy nghĩ lời Giang Tự nói, nhận ra vài ý.
Nửa câu đầu có thể dễ dàng lý giải. Một lần xóa sổ hai nhà đúng là có chút nóng vội. Mấy năm gần đây Thái hậu nương nương ăn chay niệm phật, còn tính là an phận, nhưng Thái hậu có gốc rễ sâu rộng, chính là uy hiếp không thể bỏ qua từ khi Thánh thượng đăng cơ tới nay. Hành động quá lớn, khó tránh khỏi sẽ tạo cơ hội cho bọn họ thu phục lòng người. Chia ra mà trị là cách tương đối vẹn toàn hơn.
Nhưng nửa câu sau, Thư Cảnh Nhiên dừng một chút.
Quan hệ của Giang Tự và đương kim Thánh thượng hắn nghĩ mãi không ra.
Mấy năm nay, Thánh thượng đối với Giang Tự thật sự là không có chỗ chê. Ngược lại, Giang Tự vẫn luôn không hề thân thiện với đương kim Thánh thượng, thậm chí có thể nói là lạnh lùng. Rất nhiều thời điểm thái độ của hắn đều làm người khác nghi ngờ hắn có đứng cùng phe với Thánh thượng hay không.
Câu “không phải ý của ta” này cũng làm cho Thư Cảnh Nhiên không phân biệt được, rốt cuộc là “không phải ý của ta, nhưng ta vẫn sẽ trợ giúp một tay” hay là “không phải ý của ta, ta muốn làm trái với ngươi”.
Giang Tự có lẽ biết hắn suy nghĩ cái gì: “Khả năng điều binh khiển tướng của Minh Đình Viễn đúng là hiếm gặp, có thể lưu lại.”
Sau đó đặt quân cờ đen cuối cùng xuống: “Ngươi thua.”
Thư Cảnh Nhiên hoàn hồn, không biết từ khi nào vốn dĩ quân trắng đang chiếm lợi thế đã bị quân đen áp bức, bó tay bị chặn lại không có đường sống để hóa giải.
Nhưng mà dù sao đêm nay hắn cũng không có ý chơi cờ, đẩy vại cờ ra, hắn truy vấn nói: “Vậy nếu huynh muốn lưu lại Minh Đình Viễn, làm hỏng việc hôn nhân này của con gái ông ta thì lại phải sắp xếp nhân duyên cho người ta thế nào đây? Minh Đình Viễn tay nắm Dương Tây Lộ, không thể khinh thường. Chắc rằng biết được hôn sự vừa hủy sẽ có không ít người không chịu nổi cám dỗ này.”
Giang Tự không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
“……?”
Thư Cảnh Nhiên mãi mới nhận ra có gì đó sai sai.
Từ trước đến nay hắn là người trong ngoài như một, ôn nhuận như ngọc, gặp chuyện thong dong bình tĩnh, biết tiến lùi hợp lý, nhưng lúc này chắc là cảm thấy hoang đường, hắn ngừng nói một lúc lâu, hơi không thể tin nổi mà cười to: “Giang Khải Chi, huynh đây là có ý gì, ta cưới hả?”
“Hôn sự của Chương Hoài Ngọc Hoàng hậu đã có sắp xếp. Còn Lục Đình, hắn quá nặng tình.”
“Ta đây chẳng lẽ chính là người bạc tình?” Thư Cảnh Nhiên vẫn cảm thấy buồn cười.
Giang Tự ngưng mắt: “Ngươi không cưới, chẳng lẽ bảo bổn vương cưới?”
Thư Cảnh Nhiên: “Cũng chưa chắc không thể.”
Giang Tự không muốn nói nhiều, mí mắt chưa nâng liền lập tức tiễn khách.