Về phủ nghỉ ngơi chỉnh đốn tự nhốt mình ở nhà ba ngày, cuối cùng Minh Đàn cũng bắt tay vào công việc.
Nàng phân chia phần quà của mọi người, tự viết lời đề tặng rồi sai người đưa tới các nhà trong kinh, sau đó bảo người tới phủ Xương quốc công và Chu phủ mời Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển tới Vương phủ một buổi.
Thượng Kinh vào cuối thu, buổi trưa là thời gian ngắm hoa tốt nhất, bầu trời trong xanh, gió cũng nhè nhẹ. Ba người ngồi trong đình hóng gió trong vườn của Vương phủ, tiểu nha đầu bê lò than và ấm trà tới, đứng cạnh đun nước pha trà.
“Lần này xuống phía nam mấy tháng thấy thể nào? Có phải chơi vui lắm không?” Bạch Mẫn Mẫn một lòng chỉ nghĩ đến chơi, thấy Minh Đàn thì tò mò hỏi trên trời dưới đất.
Chu Tĩnh Uyển lại cẩn thận đánh giá nàng một phen, nhẹ giọng quan tâm nói: “Nhìn có vẻ gầy đi không ít, mấy tháng này có phải mệt lắm không?”
“Đương nhiên là mệt rồi, khỏi phải nói, cả một đường muội đã phải ở nhờ nhà dột nước mưa, ở miếu hoang, còn ăn ngủ ngoài trời trong rừng đó, ở Toàn Châu còn mất ba ngày không được tắm gội.”
Minh Đàn có quá nhiều điều muốn nói với hai người, đã mở miệng là líu ríu nói mãi hết gần hai canh giờ.
Minh Đàn kêu khổ, Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển có thể dự đoán được, nhưng không ngờ lúc nàng kêu khổ xong thì chuyển ngay sang các loại xuýt xoa suy ngẫm của nàng dọc đường đi, hai người nghe xong liếc nhau, vẻ mặt y như Lục Ngạc.
“Phản ứng của hai người là thế nào đấy?”
Chu Tĩnh Uyển từ trước đến nay nói chuyện đều khéo léo, không đề cập đến mấy chuyện nàng thao thao bất tuyệt mà chỉ hỏi có phải mấy tháng này nàng ở bên ngoài chịu nhiều khổ cực tủi thân lắm đúng không, có tủi thân thì đừng ngại nói ra, chớ nghẹn trong lòng.
Bạch Mẫn Mẫn cũng nuốt nước miếng vội vàng phụ họa: “Đúng đó, nếu bị tủi thân thì ngàn vạn lần đừng nín nhịn, nói ra chúng ta cùng bàn bạc, muội như vậy đáng sợ lắm đó…”
Minh Đàn nghe hiểu, nói chung cả hai người cũng cảm thấy mình chỉ đang kích động thôi!
Nàng câm nín bưng chén trà lên, thổi phù phù mãi cũng chưa hết bọt, bèn uống luôn hết hơn nửa.
Chu Tĩnh Uyển vội an ủi nàng: “A Đàn, bọn tỷ không có ý gì khác. Thực ra theo tỷ thấy Vương gia nói rất đúng, có lòng hướng thiện, hiểu phải cần kiệm là tốt, chỉ là muội cũng không cần hà khắc với mình đột ngột như thế, mọi việc cố quá hóa dở.”
“Muội đâu có quá hà khắc với chính mình đâu.” Nàng chán nản tựa trán nói.
Sau khi phu quân nói nàng cũng nghĩ lại rồi. Thực sự là nàng khẳng định không thể sống khổ sống sở nốt nửa quãng đường còn lại được, nên cần ăn thì vẫn ăn, cần mặc gì thì vẫn mặc, chỉ là mọi thứ đều vừa phải, không thể nào đã biết rõ là không dùng được mà xa hoa lãng phí.
Nàng còn định chờ hết đợt này bận bịu đi gặp mấy người thân quen xong, một thời gian sau sẽ đem gom mấy đồ dùng mà mình không thích lại đem đi bán lấy tiền rồi dùng để ủng hộ thêm đồ đông cho dân chúng nơi khổ cực lạnh lẽo, cũng coi như là tấm lòng của nàng.
Nghĩ vậy nàng lại thuyết phục Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển.
Hai người nghe xong cũng đều cảm thấy đây là chuyện tốt, sôi nổi đồng ý khi nào về nhà sẽ đem những đồ không dùng nữa và vàng bạc đá quý gom lại, chỉ đợi bao giờ Hoàng hậu phát động là sẽ đi quyên góp.
Lúc này Minh Đàn mới hài lòng, uống ngụm trà rồi nghĩ ra chuyện gì, vội hỏi: “Đúng rồi, đừng chỉ nói mỗi muội, hai người bọn tỷ dạo gần đây thế nào rồi?”
“Thế nào là thế nào, suốt ngày thì cũng chỉ có mấy chuyện đó thôi, ngắm hoa uống trà, xem mã cầu học thêu thùa…” Bạch Mẫn Mẫn chán chết đếm đếm, “À đúng rồi, hồi đầu tháng phủ Bình quốc công lại làm tiệc sinh nhật, muội bảo phủ Bình quốc công sao lại xui —“
Nàng khựng lại sửa lời nói: “Sao suốt ngày phát sinh hết chuyện này đến chuyện khác thế, tại bữa tiệc sinh nhật lại xảy ra chuyện trai gái dây dưa, tuy đã che giấu với người ngoài nhưng người ta vẫn ngầm bàn tán bấy lâu nay đó. Nghe nói phu nhân Bình quốc công tức giận đến nỗi không bao giờ cho Hàm Diệu làm mấy cái yến hội lăng nhăng nữa, Hàm Diệu cũng vô tội, chuyện này có liên quan gì đến muội ấy đâu.”
“Dừng dừng dừng, tỷ biết muội đâu có hỏi cái này.”
Lúc rời kinh, mợ nàng đi khắp nơi hỏi thăm nhà người ta cho Bạch Mẫn Mẫn, Chu gia cũng có vẻ có ý với Lục điện soái. Mấy tháng không gặp, chuyện hôn nhân chắc cũng phải có tiến triển rồi chứ, tuổi tác hai người Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển đều không còn nhỏ nữa.
Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển lại nhìn nhau, dường như đều hơi mất tự nhiên, đặc biệt là Chu Tĩnh Uyển, trên mặt còn nổi lên hai rặng mây hồng.
Rốt cuộc Bạch Mẫn Mẫn vẫn nhanh mồm nhanh miệng: “Lục điện soái đã đính hôn với Tĩnh Uyển, ngày thành hôn định vào đầu xuân năm sau.”
Chu Tĩnh Uyển lườm xéo nàng, xấu hổ đến nỗi lấy khăn che mặt, mãi sau mới nói: “Cũng đừng nói tỷ,” nàng nhìn về phía Minh Đàn, vội nói sang chuyện khác, “khi nãy Mẫn Mẫn kể chuyện đó thật ra cũng không phải là chỉ là chuyện râu ria đâu.”
Minh Đàn dù tò mò nhưng vẫn ung dung nghe nàng nói.
“Hôm trước phủ Bình quốc công làm tiệc sinh nhật, mọi người đều đang ăn trong bữa tiệc, nhưng ở trong vườn sau hồ lại phát sinh chuyện dan díu, bị biểu cô nương phủ Bình quốc công phát hiện. Biểu cô nương kia mới bảy tuổi, vẫn là trẻ con nên tất nhiên không hiểu lắm, về lại bữa tiệc còn hỏi về chuyện xấu ấy trước mặt mọi người, sắc mặt phu nhân Bình quốc công ngay lúc đó vô cùng khó coi —”
“Đâu chỉ là khó coi, muội thấy phu nhân Bình quốc công tức muốn chết, toàn mấy chuyện gì chứ.” Bạch Mẫn Mẫn không nhịn được chen vào một câu.
Chu Tĩnh Uyển tiếp tục nói: “Muội có biết người làm chuyện dan díu là ai không?”
Minh Đàn hỏi: “Ai cơ?”
“Chính là cháu gái của Trương thái sư và tam công tử Bộ gia.”
Tam công tử Bộ gia… Đó chẳng phải là tay ăn chơi nổi tiếng trong kinh thành hay sao, cái loại tới cửa nhà người ta cầu hôn đều sẽ bị từ chối này, hắn có thể làm trò dan díu trong phủ người khác cũng không lạ.
Nhưng mà… khoan, cháu gái Trương thái sư?
Minh Đàn bừng tỉnh, kinh ngạc không thôi.
Nàng nhớ rõ trên đường xuôi nam phu quân đã nói qua cho nàng biết, chuyện hôn nhân của thế tử Bình quốc công Chương Hoài Ngọc đã được Hoàng hậu đích thân cân nhắc, xác định là cháu gái của Trương thái sư. Trương thái sư có một người cháu như vậy, có thể nói là vô cùng coi trọng.
Vẻ mặt của Minh Đàn cho thấy nàng hiển nhiên đã biết hôn sự của thế tử Bình quốc công và vị cháu gái của Trương thái sư này.
Chuyện Định Bắc vương điện hạ và thế tử Bình quốc công thân với nhau Chu Tĩnh Uyển cũng thấy hơi bất ngờ, nàng tiếp tục nói: “Nghe nói sau khi biết chuyện này Hoàng hậu nương nương vô cùng tức giận, Trương thái sư đã già lắm rồi, vốn định ở lại trong kinh dưỡng lão, chỉ đợi sau này được ghi tên vào Thái Miếu. Nhưng bởi vì việc này mà còn vào cung vì cháu gái mình, cởi mũ mặc quần áo trắng, khóc lóc thảm thiết cáo tội với Hoàng thượng ở Cần Chính Điện, còn nhận tội không biết dạy dỗ con cháu, nề nếp gia đình không tốt, xin Thánh thượng thu hồi vinh dự được ghi tên vào Thái Miếu.”
Minh Đàn nhướng mày: “Trương thái sư là nguyên lão ba triều, thanh chính liêm minh, công trạng ghi danh sử sách, Hoàng thượng chắc sẽ không vì chuyện này mà thu hồi chuyện vinh danh ở Thái Miếu chứ.”
Chu Tĩnh Uyển gật đầu: “Không chỉ có như thế, nghe nói Thánh thượng còn phải tận tình khuyên giải an ủi Trương thái sư một phen, bảo thái y đi cùng Trương thái sư về phủ bắt mạch xem sức khỏe thế nào. Chẳng qua xảy ra chuyện này, Thánh thượng cũng không thể không giữ mặt mũi cho Hoàng hậu nương nương và phủ Bình quốc công.”
Không cần phải nghĩ, bị tội chỉ có thể là Bộ gia.
“Bộ đại nhân bị tước bỏ chức quan, tam công tử Bộ gia là kẻ không tim không phổi, còn có tâm trạng đi hoa lâu uống rượu, ngủ một giấc dậy lại bị người ta thiến mất!” Chu Tĩnh Uyển cảm thấy chuyện này rất bất lịch sự, nói đến đây còn che miệng, “Trương gia cũng tự mình tới phủ Bình quốc công nhận lỗi, nể mặt Trương thái sư nên phủ Bình quốc công kìm nén lửa giận, cũng không bắt bẻ gây sự gì, đương nhiên, chuyện hôn nhân không thể tiếp tục được.”
Nói một lúc lâu Chu Tĩnh Uyển cũng che tay áo uống ngụm trà, nhuận giọng nói tiếp: “Tuổi của thế tử Bình quốc công cũng không nhỏ, Hoàng hậu thấy hôn sự này thất bại lại đi xem nhà khác rồi lại càng bắt bẻ. Đợt trước trong kinh tổ chức thi mã cầu, có Dự quận vương lên sân khấu, tất cả mọi người cược Dự quận vương thắng, chỉ có một mình Mẫn Mẫn cược thế tử Bình quốc công thắng, kết quả muội đoán xem thế nào?”
“Thế tử Bình quốc công thắng?” Minh Đàn vừa đoán vừa bỏ tọt miếng trái cây tươi vào miệng.
“Sao có thể, Dự quận vương chính là cao thủ mã cầu hạng nhất ở Đại Hiện, đương nhiên là Dự quận vương thắng.”
“……”
Minh Đàn nhìn nàng với ánh mắt “Vậy tỷ úp úp mở mở cái gì”.
“Nhưng Hoàng hậu nương nương nghe nói việc này xong lại cảm thấy Mẫn Mẫn cực kỳ tinh mắt, một tháng này đã triệu phu nhân Xương quốc công vào cung hai lần rồi.” Chu Tĩnh Uyển trêu ghẹo nhìn Bạch Mẫn Mẫn đang trợn ngược mắt, “Chắc là khả năng cao Hoàng hậu nương nương coi trọng Mẫn Mẫn để làm em dâu đó.”
“Tỷ nói linh tinh cái gì đó!” Bạch Mẫn Mẫn xấu hổ bực bội nói, “Muội cũng muốn cược Dự quận vương, nếu không phải Chương Hoài Ngọc kia lén tìm riêng muội, bảo muội cược hắn cho đỡ mất mặt sau đó sẽ bồi thường gấp mười lần cho muội thì ai muốn cược cho hắn chứ! Với cái trình độ mã cầu của hắn còn muốn thắng Dự quận vương, thật đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Chu Tĩnh Uyển: “Thế sao hắn không tìm người mà lại chỉ đến tìm muội?”
“Tỷ! Lục điện soái nhà tỷ còn chưa đủ để tỷ nhọc lòng à! Sao cứ xoáy vào cái chuyện tẻo teo này!”
“Hợ ——” Minh Đàn nhìn hai nàng tỷ một lời muội một lời đấu miệng với nhau, rất vô duyên nấc lên một cái vì nghẹn trái cây.
Thấy hai người nhìn về phía mình, Minh Đàn vội vàng ý bảo hai người tiếp tục đi, rồi cũng bưng chén trà lên uống một ngụm nhỏ, trong mắt ánh lên sự hài lòng.
Rất tốt, không hổ là chị em tốt của nàng, ai cũng đâu vào đấy, không có ai lông bông cả.
Đến tối Giang Tự về phủ. Khi dùng bữa Minh Đàn nói với hắn chuyện hôn sự của Chu Tĩnh Uyển và Bạch Mẫn Mẫn.
Chuyện của Chu Tĩnh Uyển trước khi rời kinh đã chắc tám chín phần mười, nghe nàng ấy nói đã đính hôn Minh Đàn cũng không có gì bất ngờ mấy. Nhưng chuyện của Bạch Mẫn Mẫn và thế tử Bình quốc công thì đúng là nàng không ngờ tới, hai người đó mà lại có thể ở bên nhau.
Hiển nhiên Giang Tự cũng đã biết chuyện này, hắn vừa gắp đồ ăn vừa nhàn nhạt nói: “Phủ Bình quốc công và phủ Xương quốc công môn đăng hộ đối, bàn chuyện hôn nhân cũng bình thường. Nhưng biểu tỷ của nàng tính tình hơi bộp chộp, thật ra cũng không phải là người được chọn tốt nhất trong lòng Hoàng hậu, nhưng Hoàng hậu chỉ có một đệ đệ ruột thịt là Chương Hoài Ngọc, mọi việc đều sẽ ưu tiên người hắn thích lên hàng đầu.”
Nói đến đây, Giang Tự dừng lại một chút liếc nhìn Minh Đàn: “Là Chương Hoài Ngọc nói cho Hoàng hậu biết hắn có ý với biểu tỷ của nàng.”
Minh Đàn: “……?”
“Thánh thượng cũng khuyên, dù sao lúc trước Hoàng hậu chọn vàng chọn bạc chọn ra cháu gái Trương thái sư cũng chỉ có đức hạnh đến thế thôi, còn không bằng thỏa mãn ý của Chương Hoài Ngọc. Hoàng hậu nghe xong cảm thấy rất hợp lý, cho nên mấy ngày gần đây mới liên tiếp triệu mợ nàng tiến cung.”
Minh Đàn: “……”
Nàng cũng cảm thấy rất là hợp lý.