Thực tế Minh Đàn cũng chưa bao giờ xa Tố Tâm và Lục Ngạc trong thời gian dài như vậy nên trong lòng cũng rất nhớ nhung.
Một lúc sau, bên ngoài có người mang hành lý vào lục tục dọn vào Khải An Đường. Minh Đàn tìm tìm trong một thùng gỗ đàn hương to lấy ra hai cái hộp nhỏ được chạm khắc vô cùng tinh xảo.
“Được rồi, đừng khóc nữa, cầm đi, tặng hai ngươi quà nè.”
Nước mắt trên mặt hai người ngừng rơi, liếc nhau rồi không hẹn lại cười tươi như hoa.
Lục Ngạc vui vẻ nói: “Nô tỳ biết ngay tiểu thư thương bọn nô tỳ nhất!”
Nàng mở hộp ra thấy bên trong là một chuỗi ngọc cực kỳ tinh xảo, còn có trâm thoa phấn mặt, vui vẻ đến nỗi ngay lập tức muốn đi trang điểm cho bản thân rồi ra ngoài khoe khoang mình được Vương phi nhà mình coi trọng đến mức nào.
Tố Tâm cũng rất vui, nhưng rốt cuộc nàng bình tĩnh hơn nên có thể nhịn được, lau khô nước mắt rồi vội nói: “Đi đường mệt rồi, hay là tiểu thư tắm rửa nghỉ ngơi đã? Sáng nay nô tỳ đã ra vườn hái mẻ cánh hoa mới, phòng bếp nhỏ cũng chuẩn bị hạnh nhân sữa đặc, canh gà tơ xé phay, còn có bánh bao thủy tinh và cháo trắng nữa.
“Vì nghĩ người đi đường mệt nhọc, đồ ăn mỗi nơi mỗi khác nên chỉ chuẩn bị mấy thứ dễ tiêu hóa này, cũng không hại dạ dày, tiểu thư tắm gội xong là ăn được luôn, nếu người muốn ăn thứ khác thì nô tỳ lại sai phòng bếp nấu cho người.”
Cũng được, dọc đường về kinh ít khi dừng lại, hôm nay từ canh năm đã vội vàng vào thành nên đúng là nàng cũng hơi mệt.
Minh Đàn gật đầu, Tố Tâm bèn lập tức sai người mang nước vào, Lục Ngạc cũng không nhàn rỗi, chỉ huy tiểu nha đầu sắp xếp lại hành lý đâu vào đấy, còn không quên pha trà bóp vai cho Minh Đàn
Minh Đàn ngồi ở gian ngoài, nhìn một nha hoàn mới dọn đi cái rương kia, bỗng nhiên nhớ ra gì đó hô lên “Dừng lại”, rồi tự mình tiến lên lấy ra hộp đồ chơi nhỏ mà Minh Hành đưa cho nàng.
Nàng vừa mở ra, Lục Ngạc ở sau nàng nhanh trí nói: “Đây chắc là đồ đại thiếu gia đưa cho người đúng không, đại thiếu gia đối với người đúng là hết chỗ chê.”
Nàng đã nghe Vân Y nói qua, chuyến này đi đường vòng qua Bàng Sơn, lại thấy mấy đồ vật hiếm lạ bên trong, ngoại trừ đại thiếu gia thì còn ai vào đây nữa.
Minh Đàn cong môi lấy ra một khối ngọc Ô Hằng nhỏ từ trong hộp vuốt ve một lát, không biết nhớ đến chuyện gì, nàng đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, Lục Ngạc, ngươi có nhớ đồ đeo hông ta mang khi đến chùa Hàn Yên mấy năm trước không?”
“Đồ đeo hông?” Lục Ngạc mơ màng, “Tiểu thư, đồ đeo của người không có một trăm cũng có tám mươi cái. Lần đó người đi chùa Hàn Yên… Hình như là tiết đạp thanh nhỉ?” Nàng cố gắng nhớ lại, “Lần đó trước tiết đạp thanh nô tỳ và Tố Tâm không chăm sóc người được tốt để người bị phong hàn, bị phạt ở Lan Hinh Viện nên cũng không đi cùng người.”
“Ta biết, nhưng chẳng phải đi từ chùa Hàn Yên về ta rất tức giận sao, váy áo trang sức mặc ngày hôm ấy, cả giày thêu ta cũng không thèm nữa.”
Cuối cùng Lục Ngạc cũng nghĩ ra: “Ồ, đúng là có chuyện đó, người bảo bỏ đi, váy áo trang sức ngày ấy theo thường lệ nô tỳ cất vào trong hòm xiểng, sao tiểu thư lại đột nhiên hỏi tới chuyện này?”
Cũng không trách Lục Ngạc nhất thời không nhớ ra, mỗi lần Minh Đàn ra ngoài rồi gặp chuyện tức giận thì đều giận chó đánh mèo với quần áo trang sức mặc hôm đó, đồ mặc ở phủ Tĩnh An hầu một hai lần rồi bị vứt vào “Lãnh cung” có rất nhiều.
“Mấy thứ kia giờ ở đâu? Ở Hầu phủ à?”
“Chắc là bỏ lại ở Hầu phủ rồi, của hồi môn của tiểu thư phong phú, chúng ta tới phủ Định Bắc vương, ngoại trừ những đồ thường mặc thì đều không mang sang bên này.”
Hôm trước về nhà, phu nhân còn nói viện của tiểu thư sẽ luôn giữ lại đó, để tiện vợ chồng bọn họ ở lại ngắn ngày. Hầu phủ cũng không thiếu tiền, chắc là phu nhân cũng không có chuyện không nói gì đã tự động tay động chân vào đồ trong Chiếu Thủy Viện.
Minh Đàn gật đầu, định mấy ngày nữa về Hầu phủ đưa quà thì về viện của mình tìm xem sao.
Bên này Minh Đàn về phủ thu dọn sắp xếp, bên kia Giang Tự vẫn ở trong cung đến khi sắp đóng cửa cung.
Vốn dĩ Thư Cảnh Nhiên về kinh trước, khi đã đi xa Linh Châu rồi mà vẫn gặp tử sỹ của Túc gia sai đến phục kích, may mà Giang Tự phân hơn nửa ám vệ bảo vệ Thư Cảnh Nhiên, còn có Vân Y là cao thủ làm bạn nên cũng không xảy ra chuyện xấu gì.
Sau đó có vẻ như Túc gia nhận được cảnh cáo từ trong kinh nên không tiếp tục hành động bừa bãi nữa, vì có làm gì cũng không lấy được đồ vật mà chúng muốn.
Ngay khi bắt được chứng cứ, Giang Tự đã âm thầm bày bố, bên ngoài thì thương lượng ổn thỏa với Túc gia, sau lưng lại ngầm đưa chứng cứ tới Định Bắc quân, tướng lĩnh trong quân lại hỏa tốc đưa về Thượng Kinh.
Hắn đã đoán được từ trước, thuế cắt xén được không phải số lượng nhỏ, hắn còn giở bài bắt chẹt bắt người ta bù thuế hai năm có tính lãi, Túc gia không thể nào thoải mái thực hiện giao dịch như vậy.
Còn chuyện hắn chỉ đưa Minh Đàn và hai ám vệ đi thẳng tới Đồng Cảng, cách xa Linh Châu cũng không gặp tập kích của Túc gia là vì trên đường đi đã đều sắp xếp đóng quân ở các châu phủ, Túc gia có lớn mạnh thế nào cũng không thể chính diện đối chọi với quân đội.
Thành Khang đế nói khô cả miệng tới ba canh giờ, cuối cùng mới thở hắt ra vừa lòng nói: “May mà là đệ đi, nếu chỉ là tiểu tử Thư gia kia đi thì sợ không thuận lợi như vậy. Đúng rồi, Vương phi thế nào? Hôm qua Hoàng hậu còn nhắc mãi, chuyến này đi chắc là vô cùng mệt mỏi, nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe rồi nhất định phải mời Vương phi vào cung thưởng thức cúc xanh mới nở.”
Không đề cập tới chuyện Minh Đàn vào cung thì Giang Tự còn chưa nhớ tới. Nhắc tới việc này, Giang Tự gõ nhẹ bàn đột nhiên nói: “Túc gia cũng không biết Chu Bảo Bình còn để lại danh sách hối lộ, không động đến quan lại ở Linh Châu, vậy những người nhận đút lót ở mấy châu phủ gần đó, Bệ hạ nghĩ thế nào?”
Thành Khang đế dừng lại trầm ngâm một lát, vuốt ve ngọc ban chỉ, hơi khó xử nói: “Theo lý mà nói thì nên lập tức xử lý, chỉ là Thục phi này đệ cũng biết đó, là người từ tiềm để*, ở bên trẫm nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao.”
*Tiềm để: ý chỉ thời gian khi Hoàng đế hiện tại còn là Thái tửNói đến đây hắn ho nhẹ, nhỏ giọng nói: “Đầu tháng khi bắt mạch bình an thì phát hiện nàng đã mang long thai, vì chưa đầy ba tháng nên chưa tuyên bố với bên ngoài. Cho nên chuyện này, trẫm định hoãn lại một thời gian.”
Nếu muốn xử lý người trên danh sách hối lộ thì nên động đến đầu tiên là cha anh của Thục phi, Thành Khang đế có ít con nên đương nhiên còn do dự.
Hơn nữa chuyện này cũng không thể so sánh với chuyện của Giai quý nhân trước đó. Giai quý nhân làm loạn, đợi sau khi sinh con bình an xong thì khả năng cao sẽ trở lại vị trí thấp như cũ. Giang Tự và Minh Đàn cũng không định tranh cãi gì với nàng ta. Nhưng cha anh của Thục phi mà bị xử lý vì chuyện này, con vua mà có nhà mẹ đẻ bị định tội thì tương lai vô cùng tăm tối.
Hiển nhiên Giang Tự cũng hiểu rõ điều này nên không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu nói: “Nếu không còn chuyện gì khác thì thần cáo lui trước.”
“Không ở lại dùng cơm à?”
Giang Tự không đáp lời, chỉ thoáng hành lễ rồi rời khỏi Ngự Thư Phòng rất nhanh.
Bên ngoài Ngự Thư Phòng, Giang Tự cụp mắt thờ ơ sửa sang lại cổ tay áo rồi nhàn nhạt ra lệnh: “Đi tra xem khi nào Thục phi có thai, rồi kiểm tra lại ngày vật chứng được đưa vào cung, có thái giám nào hầu hạ Hoàng thượng mà có hành động bất thường không.”
“Vâng.”
Bước xuống bậc thang, Giang Tự bỗng nhiên lại thay đổi quyết định: “Không cần, đi tới Khôn Ninh Cung xin Hoàng hậu, người sẽ tra.”
Việc của hậu cung thì tốt nhất để người đứng đầu hậu cung làm đi.
Lại nói về Minh Đàn, sau khi tin tức nàng về kinh lan ra, ngày hôm sau thiệp mời xin bái phỏng đến như tuyết rơi vào phủ Định Bắc vương. Nhưng người đưa thiếp mời đều rất hiểu chuyện, biết nàng mới về kinh cần phải nghỉ ngơi nên đều mời vào mấy ngày sau.
Minh Đàn nhặt mấy cái thiếp quan trọng để xem, còn lại để Lục Ngạc và Tố Tâm đứng bên cạnh đọc.
Lục Ngạc cũng không biết có phải lỗ tai mình bị làm sao hay không mà xuất hiện ảo giác, thế mà nàng lại nghe thấy tiểu thư nhà mình trong lúc vô tình lại lẩm bẩm: “Thiếp mời mà khảm một lá vàng thế này đúng là quá mức xa hoa lãng phí.”
Xa hoa lãng phí?
Nàng ngỡ ngàng hoài nghi nhân sinh mà trộm liếc Minh Đàn.
Nhất định là nàng nghe lầm, sao tiểu thư có thể ghét bỏ thiệp mời vì xa hoa lãng phí chứ. Hồi trước phủ Tĩnh An hầu làm tiệc ngắm hoa, tiểu thư tỉ mỉ chuẩn bị thiếp mời mà một tấm phải tiêu tốn hai mươi lượng bạc đó, khảm cái lá vàng đã tính là gì!
Nhưng qua bữa trưa, khi Cẩm Tú Phường muốn tới đo người để làm quần áo mùa thu và áo bông mỏng đầu đông, thế mà Minh Đàn cũng nói không cần, năm nay nàng không cần làm áo mùa thu và áo bông mỏng.
Tố Tâm và Lục Ngạc đều có chút nghi ngờ.
Lục Ngạc cho rằng khi rời kinh tiểu thư đã mua không ít quần áo mùa thu và áo bông mỏng ở nơi khác nên không cần may thêm, nhưng sau đó khi sửa sang sắp xếp lại mấy rương hành lý Minh Đàn mang về lại chỉ thấy bên trong là quà lưu niệm mang về cho mọi người, quần áo mới chỉ có một bộ, lại còn là quần áo mùa hè!
Chuyện này thật là quá quỷ dị.
Càng kỳ quặc hơn là, Minh Đàn ngủ trưa xong lại còn sai Lục Ngạc đi tìm quần áo mùa thu và áo bông mỏng không mặc trong mấy năm qua ra, bảo năm nay sẽ mặc mấy đồ này.
“Tiểu… Tiểu thư, người bị làm sao vậy?” Lục Ngạc không nhịn được hỏi.
“Sao mà làm sao?” Minh Đàn thản nhiên nói, “Quần áo chưa mặc mà không lấy ra để dùng thì chẳng là lãng phí à? Nhưng không biết vóc người mấy năm nay có thay đổi nhiều không, ngươi lấy ra đây để ta thử xem, nếu không vừa người thì bảo Cẩm Tú Phường sửa lại.”
Lục Ngạc như bị sét đánh ngang tai! Tiểu thư bị làm sao vậy? Mở miệng ra lại có thể nói đến hai chữ “Lãng phí”, quần áo không vừa người còn định đem sửa lại, chuyện này không có khả năng xảy ra, tuyệt đối không có khả năng, tiểu thư như là bị người khác nhập vào ấy.
Lục Ngạc hoang mang lo sợ đi tìm Tố Tâm bàn bạc, Tố Tâm nghe vậy bất chợt thế mà cũng không biết phản bác từ đâu. Nàng được bảo chuẩn bị đồ ăn sáng và đồ ăn trưa ít đi thì vẫn chưa thấy lạ, chỉ nghĩ là tiểu thư mới về, ăn uống không ngon miệng, nhưng đến xiêm y cũng bảo mặc lại đồ cũ thì vấn đề này to lắm rồi.
Xiêm y của tiểu thư đương nhiên toàn đồ tốt, nhưng qua một vài năm chất liệu đều đã lỗi thời, tiểu thư sẽ không mặc, khuê tú trong kinh cũng vậy, nếu mặc ra ngoài tất nhiên sẽ bị người ta cười nhạo.
Trong chốc lát Tố Tâm không lên tiếng, Lục Ngạc đã cuống quít lo sợ, còn nghĩ hay có phải chuẩn bị máu chó đen rồi mấy vật trừ tà linh tinh hay không.
Tố Tâm vỗ nhẹ vào đầu nàng: “Đừng có suy nghĩ lung tung! Có lẽ là tiểu thư có kế hoạch gì đó chăng.”
Lục Ngạc vốn đang muốn nói thêm, nhưng nghĩ kỹ lại thì cảm thấy lời của Tố Tâm cũng rất hợp lý, hồi trước tiểu thư bán thảm trước mặt Hầu gia thì lúc nào cũng trang điểm nhợt nhạt, còn chuẩn bị khăn tẩm nước tỏi, giờ có khi cũng đang muốn làm chuyện gì đó cũng nên.
Ừ, chắc là như vậy rồi.
Cuối cùng Lục Ngạc cũng thở phào.
–
Giang Tự cũng không ngờ tiểu vương phi của hắn có thể giữ vững tâm huyết dâng trào tới khi về kinh.
Hắn thấy sau khi về kinh mấy ngày nàng cũng không mặc mỗi ngày một bộ quần áo không trùng lặp như bình thường mà còn dùng mấy bộ hắn đã thấy nàng mặc rồi. Đồ ăn ba bữa cũng giảm hơn phân nửa so với ngày thường, thậm chí còn có xu hướng càng ngày càng ít đi.
Một buổi sáng nọ, sau khi luyện kiếm xong về Khải An Đường, hắn chỉ thấy trên bàn bày bốn cái bánh bao, hai bát sữa gạo, Giang Tự trầm mặc, không biết nên nói gì.
Dường như Minh Đàn không nhận ra, vội vàng nhận khăn từ tay tỳ nữ lau mồ hôi cho hắn rồi kéo hắn ngồi xuống ân cần nói: “Đồ ăn sáng hôm qua còn thừa không ít, hôm nay A Đàn chỉ chuẩn bị bánh bao và sữa gạo thôi, phu quân ba cái, A Đàn một cái, A Đàn không đói bụng, nếu phu quân ăn không no thì A Đàn có thể đưa phu quân thêm nửa cái.”
Giang Tự muốn mở miệng nhưng không biết nghĩ đến cái gì, cuối cùng vẫn gật đầu.
Nhưng hắn cầm lấy bánh bao cắn một miếng ——
Lại còn là bánh bao chay.
Nói ra có khi người khác không tin, đường đường là Định Bắc vương của Đại Hiện, sau khi về kinh mấy ngày rồi mà chưa hôm nào được ăn món có dính tí thịt trong bữa sáng.
“Vương phi… thực ra cũng không cần tiết kiệm thế đâu.”
Minh Đàn khó hiểu, há mồm muốn nhắc lại cho hắn nghe trăm chuyện dân sinh gặp ven đường.
Giang Tự nghĩ nghĩ, cân nhắc nói: “Có rất nhiều chuyện không thể thay đổi trong một sớm một chiều. Cho dù Vương phi quá hà khắc với chính mình thì bạc cũng sẽ hoàn toàn không chảy vào tay của dân chúng. Hơn nữa kể cả có hà khắc với bản thân rồi đem tiền bạc tiết kiệm được đi từ thiện cũng không thay đổi được căn nguyên nguồn gốc của sự nghèo đói.”
“Nếu như để người nghèo quen với việc được nhận ơn từ người khác thì có lẽ không phải giúp người ta mà là hại người ta. Đúng như lời nàng nói ở Đồng Cảng, chỉ có học hành hiểu biết rồi xây dựng quê hương, hoặc đi ra khỏi nơi nghèo khổ để học hỏi thế gian rộng lớn mới có thể là phương pháp giải quyết.”
“Để người dân Đại Hiện an cư lạc nghiệp là việc của đế vương và toàn bộ triều đình Đại Hiện, bây giờ đang làm, sau này cũng sẽ tiếp tục làm.”
Đương nhiên hắn vẫn đánh giá cao ý thức tiết kiệm của Minh Đàn: “Vương phi có thể nghĩ như vậy tất nhiên là rất tốt. Nhưng không xa hoa lãng phí không có nghĩa phải quá hà khắc với bản thân, sau này Vương phi không cần như thế.”
Minh Đàn chống cằm, có chút phiền muộn: “Vậy A Đàn không thể giúp gì được ngay lập tức sao?”
Giang Tự lại nói: “Mấy hôm nữa Hoàng hậu sẽ mời nàng vào cung ngắm hoa, nàng có thể nhắc với Hoàng hậu, để Hoàng hậu quyết định. Sắp sửa vào đông rồi, nếu Hoàng hậu có thể kêu gọi người nhà quan lại quyên góp chút vàng bạc đồ quý giá để mua đồ sưởi ấm cho bá tánh nơi khổ cực lạnh giá thì cũng không tồi.”
Minh Đàn cân nhắc một lát lời của hắn, gật đầu thưa vâng, đồng thời trong lòng cũng ấm áp. Để Hoàng hậu ra mặt đúng là thích hợp hơn nhiều so với Vương phi nàng đây.
Hôm nay Giang Tự còn định vào cung, ăn xong ba cái bánh bao chay thì ra khỏi phủ.
Lúc Lục Ngạc chải tóc cho Minh Đàn, thấy bốn bề vắng lặng mới tiến lên ghé vào tai Minh Đàn, giọng nói khâm phục nhỏ giọng tán thưởng: “Chiêu này của tiểu thư đúng là cao minh.”
……?
Minh Đàn chẳng hiểu gì: “Ngươi nói cái gì cơ?”
Lục Ngạc tự cho là đúng mà phân tích nói: “Lần này ra ngoài, có phải điện hạ cảm thấy tiểu thư bình thường quá mức xa hoa lãng phí hay không? Tiểu thư đã nhiều ngày về phủ rồi cố ý tỏ ra tiết kiệm, điện hạ thấy vậy thì nhất định là cảm thấy đã quá nghiêm khắc với tiểu thư, cuối cùng hôm nay không nhịn được mới bảo tiểu thư không cần như thế!”
“…… Ngươi cảm thấy ta đang ra vẻ tiết kiệm?”
Chẳng lẽ không phải sao? Trong đầu Lục Ngạc nghi hoặc nhưng ngoài miệng lại vội vàng sửa lời: “Đương nhiên… Đương nhiên không phải, ý nô tỳ là ——”
“Được rồi, không cần phải nói, ta đã hiểu.”
Minh Đàn hít một hơi thật sâu, đầu tiên là bực mình, nhưng càng nhịn thì càng cảm thấy mình sắp tức chết rồi!
Con nhóc này thế mà lại cho rằng nàng chỉ ra vẻ tiết kiệm, cố ý hà khắc với bản thân để giành được sự thương hại của phu quân!
Thấy tình hình sai sai, Lục Ngạc vội vàng lấy ra tuyệt chiêu giữ mạng, khen Minh Đàn lên mây. Mấy ngày Minh Đàn không ở nhà, nàng học được không ít lời tán dương, đúng lúc này có thể lấy ra để dùng.
Miệng nàng thì khen, còn không quên đưa gương đồng nhỏ tới trước mặt Minh Đàn: “Xin tiểu thư bớt giận, khuôn mặt tiểu thư mỹ miều thế này, chỉ cần ngắm mấy lần là lửa giận bừng bừng cũng tiêu tán thôi.”
“……”
Thôi, chiêu này tuy cũ nhưng rất hiệu quả.
Minh Đàn giơ gương đồng nhỏ lên thưởng thức dung nhan chim sa cá lặn trong gương một lúc, mãi sau nàng bình tĩnh trở lại mới hòa hoãn hỏi một câu: “Chẳng lẽ nhìn ta không giống một người biết lo việc nhà cần kiệm sao?”
“Chuyện này ——”
“Nói thật!”
“Không giống.”