Tình Cờ Nở Hoa

Chương 1:

Chương 1:
Hối hả chạy đến cổng trường.
Đập vào mắt tôi là khuôn mặt thằng em Chu Duệ, đứa em luôn nổi tiếng học giỏi của tôi, giờ lại có thêm vài vết bầm dập.
Cơn giận trong tôi lập tức bùng lên.
"Chu Duệ!"
Dưới gốc đa cổ thụ ở bồn hoa, cậu thiếu niên cao lớn lập tức ngẩng phắt đầu lên.
Đôi mắt tròn xoe như mắt cún ánh lên vẻ mừng rỡ.
Cái đuôi vô hình phía sau chắc đang vẫy tít mù khơi.
"Anh! Sao anh lại đến đây?"
Vẻ lạnh lùng xa cách ban nãy đã biến mất không còn dấu vết.
Tôi nghiến răng, cố giữ cho thân mình không bị nó nhào tới ôm, giơ tay cốc mạnh vào mũi nó một cái.
"Mày còn dám hỏi? Gan mày cũng lớn thật đấy nhỉ?"
"Đến cả thầy cô giáo cũng phải tìm đến tận đây nói mày suốt ngày ôm điện thoại cười ngây ngô, trong lớp cười, ra chơi cũng cười."
"Sao, có muốn anh giới thiệu cho quảng cáo kem đánh răng Darlie không hả?"
"Yêu đương thì thôi đi, còn đánh nhau với người ta nữa!"
Tôi vừa nghiêm khắc giáo huấn bằng lời, vừa cẩn thận quan sát nó từ trên xuống dưới.
Cũng may, không thấy vết trầy xước nào rõ ràng trên người thằng nhóc.
Âm thầm thở phào một hơi, nhưng vẫn không nhịn được mà giơ chân đá nhẹ nó một cái.
"Đi theo!"
Thằng nhóc ấm ức đưa tay nắm lấy vạt áo tôi.
Tôi hạ giọng hỏi:
"Thật sự yêu rồi hả?"
Chu Duệ như bị thứ gì đó nóng bỏng chạm vào, vội rụt tay lại.
Ánh mắt nó lảng tránh, ấp úng không nói nên lời.
Trông bộ dạng vừa tức giận vừa không dám hé răng thật là hèn.
Tôi cười lạnh trong lòng.
Không giải thích chính là che đậy.
Che đậy chính là sự thật.
Nếu không phải hôm nay cô chủ nhiệm lớp nó nhắn tin cho tôi.
Có lẽ tôi vẫn còn bị nó lừa bịp.
Thật là chuyện lạ.
Thằng em tôi, từ nhỏ đến lớn hễ thấy con gái là tránh xa mười mét, vậy mà lại biết yêu đương!
Nhận được tin nhắn đó, tôi ngây người mất một phút.
Lời cô chủ nhiệm là thế này:
"Tan học có mấy bạn trong lớp muốn 'mượn' điện thoại của Chu Duệ chơi, Chu Duệ không đồng ý, thế là mấy bạn đó xông vào giật."
"...Trong lúc lộn xộn điện thoại rơi xuống đất, thế là nhìn thấy tấm ảnh hai người nắm tay trên màn hình."
"Vốn dĩ chuyện này cũng chẳng có gì to tát, chỉ là nắm tay thôi mà."
"Nhưng mấy bạn gây chuyện đó còn nói mấy ngày gần đây thấy Chu Duệ cứ ôm điện thoại cười một mình, khăng khăng nói Chu Duệ đang yêu đương."
"Thêm nữa Chu Duệ lại không chịu nói rõ ràng với chúng tôi là chuyện gì, chúng tôi cũng khó xử lắm."
"Anh trai Chu Duệ, anh xem khi nào rảnh, chúng ta gặp mặt nói chuyện nhé?"
Tôi bỏ điện thoại vào túi, liếc nhìn cậu thiếu niên đang chột dạ phía sau, có chút cảm khái.
Thằng nhóc con ngày xưa còn sụt sịt mũi lẽo đẽo theo sau tôi, giờ đã lớn đến thế này rồi.
Mái tóc cắt ngắn gọn gàng của nó rủ xuống hai bên trán, đường nét ngũ quan sắc sảo rõ ràng.
Xương lông mày cứng cáp, cằm thon gọn, bờ vai rộng rãi làm căng phồng chiếc áo đồng phục.
Khi ánh mắt chạm nhau, nó lại vô tư cười ngốc nghếch, để lộ hàm răng trắng đều.
Vết bầm tím trên xương lông mày càng thêm vẻ hoang dã quyến rũ.
Tôi âm thầm thở dài.
Nhớ lại năm Chu Duệ mười bốn tuổi.
Khi đó hai anh em tôi nghèo xơ xác.
Không có chút tiền tiết kiệm nào, hai đứa sống trong một căn nhà thuê cũ nát dột nát.
Tối đến phải chen chúc trên chiếc giường sắt nhỏ ọp ẹp, người sát rạt vào nhau.
Cũng vì thế mà một tiếng động nhỏ cũng đủ làm người ta tỉnh giấc.
Sáng sớm thằng nhóc thức dậy gặp phải phản ứng sinh lý, ngơ ngác không biết làm sao, cứ thế nghênh ngang khoe khoang sau lưng tôi.
Tôi mơ thấy bụng mình bị người ta đâm một nhát dao.
Cả đêm gặp ác mộng.
Thằng nhóc chớp chớp đôi mắt ướt át, tai đỏ bừng mà vẫn không chịu thừa nhận.
Lúc đó tôi đã làm gì nhỉ?
À, đúng rồi.
Để giữ thể diện đáng thương cho thằng nhóc.
Tôi nén cơn bực bội buổi sáng, mặt không đổi sắc giặt sạch sẽ chiếc quần lót nó đã thay ra.
Sau đó, thằng nhóc cũng hiểu ra chuyện gì.
Vì chuyện này mà nó ngượng ngùng mấy ngày liền.
Sau khi bố mẹ nuôi qua đời, để lại cho tôi một "cậu con trai" như thế này.
Những năm qua.
Tôi vừa làm cha vừa làm mẹ.
Bây giờ con đã lớn, biết yêu rồi.
Câu nói đó là gì nhỉ?
Giận dữ đến dựng tóc vì nụ cười của người đẹp.
Không biết nên diễn tả cảm xúc này thế nào.
Giống như một cục bông ướt nghẹn ở cổ họng, nuốt không trôi, nhả không ra.
Lờ mờ cảm thấy có thứ gì đó sắp rời xa.
Bàn tay đặt trên cửa phòng làm việc khựng lại một giây.
Tôi hít sâu một hơi.
Giây tiếp theo, một cơ thể ấm áp dán sát vào lưng tôi, lồng ngực rung động khi nói chuyện mang theo một cảm giác tê dại.
"Anh, anh đang sợ sao?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất