Chương 2:
Nghe thấy giọng Chu Duệ vừa vui vẻ vừa chắc chắn.
Tôi ngớ người, vội cãi lại: "Sao có thể!"
Vừa nói, tôi vừa đẩy cánh cổng sắt đã hé mở ra.
Thầy chủ nhiệm mặt tươi như hoa cúc nghênh đón.
"Là anh trai Chu Duệ phải không? Chào anh, tôi là chủ nhiệm lớp Chu Duệ, tôi họ Vương."
Tôi vội vàng chào hỏi.
"Chào thầy, chào thầy, em là anh trai Chu Duệ, tên em là Chu Nam."
...
"Chúng tôi vẫn tin là bạn Chu sẽ không yêu sớm... Hy vọng lần này về nhà, phụ huynh có thể nói chuyện với em ấy đàng hoàng..."
Sau khi trao đổi xong.
Tôi cầm chiếc điện thoại được thầy chủ nhiệm trả lại, đứng trước cửa nhà vệ sinh nam, đợi thằng em đi vệ sinh về.
Điện thoại hết pin, không mở lên được.
Nặng trĩu đặt trong túi quần, giống như một bí mật đang dẫn dụ tôi khám phá.
Cô gái hẹn hò với thằng nhóc là ai?
Tôi có quen không?
Là bạn cùng lớp của nó sao?
Mớ suy nghĩ hỗn loạn cuộn trào trong đầu, tôi cảm thấy tim như bị kiến cắn, nóng rát khó chịu.
Một đám thiếu niên mặt mày bầm dập che mặt lén lút đi qua.
Vừa lúc Chu Duệ vẻ mặt bình thản đi ra, tôi thuận miệng hỏi một câu:
"Kia là bạn học của em à? Sao trông kỳ lạ vậy?"
Chu Duệ hờ hững liếc mắt rồi thu lại ánh nhìn, vẻ mặt lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ.
Nó ấm ức tố cáo:
"Chính bọn họ bắt nạt em đó anh, anh xem bọn họ đánh em này."
Nó chỉ vào vết thương sắp lành trên mặt mình.
Chóp mũi hơi lạnh và thẳng gần như chạm vào mặt tôi.
...
Tôi nhớ lại cảnh tranh cãi gay gắt vừa nãy trong văn phòng.
"Thưa thầy, điện thoại là của con nhà chúng tôi, không muốn cho mượn cũng là chuyện bình thường mà, sao lại có thể trực tiếp giật lấy chứ?"
"Thứ hai, bình thường Chu Duệ ở trường biểu hiện rất tốt, thằng bé này chưa bao giờ khiến tôi phải lo lắng."
"Thành tích cũng đáng tự hào, chắc chắn là mấy đứa trẻ khác thấy Chu Duệ nhà tôi không vừa mắt nên cố ý gây sự với nó."
"Thầy xem mặt Chu Duệ bị đánh thế này đây."
"Tính chất quá nghiêm trọng, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà! Tôi không dám nghĩ chuyện này sẽ để lại vết thương tâm lý lớn đến mức nào cho nó."
Thầy chủ nhiệm nhìn cậu thiếu niên cao gần mét chín, vai rộng gần gấp đôi tôi đang được tôi che chở phía sau, muốn nói lại thôi.
"Đúng là như vậy... Anh trai Chu Duệ, anh yên tâm, chúng tôi đã giáo dục các em rồi."
Cuối cùng, dưới ánh mắt kính nể của toàn bộ giáo viên trong văn phòng.
Chu Duệ nhịn cười, đẩy lưng tôi lững thững bước ra khỏi cổng.
"Anh, mình về nhà luôn hả?"
Ý thức được đánh thức.
Thấy tôi khẽ thở dài, cậu thiếu niên bên cạnh bất an sờ mũi, có chút không chắc chắn.
Giọng nói và vẻ mặt đều lộ vẻ lo lắng.
Không phải.
Thằng nhóc này đang lo lắng sao?
Uy lực của tôi lớn đến vậy à?
Sợ tôi xen vào giữa, chia rẽ uyên ương?
Nhưng nếu nói rõ ra, tôi chỉ là một người xa lạ không hề có quan hệ gì với Chu Duệ mà thôi.
Tôi và Chu Duệ không phải anh em ruột.
Tôi là trẻ mồ côi, bố mẹ mất khi tôi còn rất nhỏ.
Hội chữ thập đỏ địa phương tốt bụng đưa tôi đến trại trẻ mồ côi, sau đó lại được bố mẹ Chu nhận về nuôi.
Nhưng chuyện tốt không kéo dài, một tháng sau khi tôi về nhà mới, mẹ Chu phát hiện có thai.
Bố mẹ Chu vừa mừng vừa lo.
Sau khi biết tin này, tôi ngây người một lúc, rồi nhanh chóng phản ứng lại.
Kéo kéo tay áo người lớn, nhỏ giọng đảm bảo sau này sẽ ăn ít thôi, cũng sẽ không tranh giành đồ với em trai hay em gái.
Hai người lớn vốn còn hơi căng thẳng, bất ngờ khi tôi nói ra câu này.
Mẹ Chu cười, ngồi xổm xuống, khuôn mặt hiền dịu lộ ra vài phần xót xa.
"Nghĩ ngợi gì vậy, Tiểu Nam, từ giờ trở đi, con cũng là một thành viên trong gia đình mình.
"Trong bụng mẹ là em trai hoặc em gái tương lai của con đấy, con sờ thử xem, có thích không?"
Tôi được người lớn dẫn dắt, bàn tay nhỏ bé chạm lên vùng bụng mềm mại đang ấp ủ sự sống.
Không biết có phải ảo giác không.
Khi ngón tay chạm vào chiếc bụng được lớp áo len bao bọc.
Tách tách, cảm giác tê dại, như bị điện giật.
Xem ra đứa bé này có duyên với tôi lắm.
Mười tháng mang thai, một ngày sinh nở.
Cậu em bé nhỏ chào đời, mặt đỏ hỏn, nhăn nheo, thân hình bé xíu co rúm lại như một chú khỉ con.
Tôi cẩn thận chăm sóc, cảm nhận sức nắm tay đáng kinh ngạc của đứa bé.
Sau khi em trai học nói, tiếng gọi đầu tiên bập bẹ là:
"Anh hai!"
Năm năm trước, bố mẹ nuôi qua đời.
Tôi gánh vác trách nhiệm của người anh.
Dầm mưa đưa đồ ăn, bán rượu ở quán bar, cũng từng thử chỉ ăn bánh bao qua ngày để tiết kiệm tiền.
Chu Duệ rất có chí.
Chăm chỉ học hành, giành được mấy suất học bổng phụ giúp gia đình.
Những năm đầu vất vả một chút.
Nhưng có anh em chúng tôi làm bạn, bao nhiêu năm nay cũng vượt qua được những khó khăn.
Nhưng Chu Duệ không phải là tôi.
Nó ưu tú, có chí tiến thủ, lại đẹp trai, tương lai chắc chắn sẽ thành công.
Tôi một người chưa học hết cấp ba đã ra đời lăn lộn, sớm đã nhiễm phải hơi thở của xã hội, cả đời này cũng chẳng có chí lớn gì.
Cầu về cầu, đường về đường.
Rồi sẽ có một ngày mỗi người một ngả.
Tôi can thiệp vào chuyện của nó làm gì?
Nghĩ thông suốt những điều này, tôi nghiêm túc nhìn vào mắt Chu Duệ.
Từng chữ từng chữ chậm rãi nói:
"Tiểu Duệ, em đã mười tám tuổi rồi, theo lý thuyết là người trưởng thành, nên biết mình đang làm gì."
Nhìn hàng lông mày của người trước mặt dần nhíu lại.
Tôi hạ quyết tâm, hứa:
"Nếu em thật sự muốn yêu đương, anh sẽ không phản đối.
"Nhưng nhất định phải nhớ không được làm bậy, em và cô bé kia vẫn còn đang đi học, không được gây ra chuyện gì..."
"Anh hai."
Thằng nhóc vội vàng cắt lời tôi, mặt đỏ bừng bừng biện minh cho mình.
"Anh hai đang nói gì vậy?"
"Bạn gái gì chứ? Yêu đương gì chứ?"
"Ảnh trong điện thoại của em, từ trước đến giờ vẫn luôn là anh mà!"