Chương 4:
Một bờ vai trĩu xuống, đầu tựa vào.
Giống như loài chó, cọ nhẹ không nặng không lên cổ và tai tôi.
Tôi run rẩy thốt ra mấy chữ nóng hổi.
"Uống... uống sữa?"
Đứa nhỏ khẽ "ừ" một tiếng, đã chuẩn bị sẵn, lấy ra từ trong túi một tờ bệnh án nhàu nát.
"Anh, anh xem này."
Tôi nhìn mấy dòng chữ to rõ ràng trên giấy, chỉ cảm thấy trời sắp sập xuống.
【Bệnh nhân kể rằng bản thân thường xuyên ở trong trạng thái cực kỳ bất an, biểu hiện hàng ngày là thích cắn đồ vật.】
【Qua điều tra được biết bệnh nhân từng trải qua việc cha mẹ mất sớm thời thơ ấu, thiếu cảm giác an toàn, phụ thuộc vào các mối quan hệ thân mật như gia đình.】
【Lời khuyên khi khám bệnh: Sử dụng núm vú giả người lớn một thời gian rồi tái khám, nếu hiệu quả không rõ rệt, có thể kết hợp với...】
Những chữ còn lại chưa kịp xem hết đã bị Chu Duệ rút đi.
Ngước mắt lên, liền chạm phải đôi mắt thăm thẳm.
"Anh."
Lời nghẹn ở cổ họng, tôi cảm thấy mặt nóng bừng, ngượng ngùng lên tiếng:
"Cái... cái này là thật sao?"
"Không phải, em... em trai anh cũng... không..."
Đứa nhỏ tủi thân cọ cọ vào lòng tôi, môi trề ra như muốn treo cả ấm dầu.
"Sao lại không có? Lúc nhỏ chẳng phải đã từng có sao?"
Tôi mạnh tay gõ vào đầu nó một cái, bị kéo về đoạn ký ức có chút xấu hổ kia.
"Có cái gì mà có, em nhớ nhầm rồi!
"Em đừng lo, anh ngày mai đưa em đến bệnh viện lớn hơn khám bệnh.
"Cũng sẽ mua cho em cái... núm vú giả người lớn kia..."
Nói xong, vội vàng thoát khỏi vòng tay đang kìm kẹp.
Ôm ngực mình bỏ chạy thục mạng.
Không chạy, thằng nhóc này không chừng sẽ sờ soạng khắp người anh nó mất!
Về đến phòng, tôi trằn trọc không ngủ được.
Nghĩ đi nghĩ lại, trước tiên là khóa cửa phòng.
Sau đó, chính là lấy điện thoại ra tra xem rốt cuộc đây là bệnh gì.
Vừa hay gặp được một số khám chuyên gia.
Tôi xóa xóa sửa sửa.
Gửi đi:
【Chào bác sĩ, cho hỏi con trai mười tám tuổi, cao mét tám sáu, thích... muốn uống sữa có bình thường không ạ?】
Đối phương chậm rãi gửi tới một đoạn dài văn bản Baidu về dinh dưỡng của sữa.
Tôi trong lòng nóng nảy, vội vàng phủ nhận.
【Không phải uống sữa bò, là em trai tôi, nó... ái dà, là nó muốn uống... của người ấy... nói là có thể giảm bớt lo lắng, đúng đúng đúng, giảm áp lực ấy ạ.】
Đối phương im lặng một hồi lâu, cuối cùng gửi đến tám chữ lạnh băng.
【Ha, đồ đồng tính luyến ái lắm mưu.】
Tôi nhìn dòng chữ 【Đối phương đã rời khỏi và khinh bỉ bạn thậm tệ】 trên màn hình, có chút không hiểu ra sao.
Không phải.
Vấn đề còn chưa giải quyết xong mà, sao đã rời đi rồi?
Còn nữa, hắn có ý gì đây?
Đồng tính nam?
Em trai tôi là người đồng tính nam?
Không cam tâm, tôi lại bắt đầu tìm kiếm trên Baidu.
Tục ngữ có câu, tra bệnh trên Baidu, ung thư là khởi đầu.
Tôi xem mà kinh hồn bạt vía, bất cẩn nhấn vào một đường link bình thường không có gì đặc biệt.
Nhìn hai chàng trai trên màn hình.
Tôi ngây người.
Từ đó, cánh cửa thế giới mới mở ra.