Chương 3:
"Ơ" một tiếng vang lên trong đầu.
Giống như bị ai đó bất ngờ giáng một gậy mạnh vào đầu, hoàn toàn không kịp trở tay.
Kỳ lạ là, một niềm vui thầm kín khó tả lan tỏa ra.
Tôi cố gắng kìm nén khóe miệng đang nhếch lên.
Kinh ngạc và vui sướng giằng co các cơ trên mặt.
Chu Duệ điên cuồng ấn chiếc điện thoại đã tắt nguồn, gân xanh trên cổ nổi lên.
"Điện thoại chết tiệt, mau mở lên đi!"
"Sao lại không mở được?"
"Anh, tin em đi, thật đó, em không có lăng nhăng bên ngoài..."
"Em vẫn còn trong trắng mà..."
Trong lòng tôi giật mình, lập tức đưa tay bịt miệng thằng nhóc đang luyên thuyên không ngừng lại.
Tránh cho nó lại thốt ra những lời kinh người.
Thấy người kia tức giận đến đỏ mặt, tôi vội vàng ngắt lời, dỗ dành:
"Được rồi được rồi, anh tin em, về thôi về thôi."
Mặt Chu Duệ tối sầm lại, lập tức vội vã kéo tôi về nhà.
"Anh chính là không tin em, đi, về nhà sạc pin điện thoại, anh tự xem đi."
"Ôi giời ơi, anh tin, anh tin còn không được sao?"
"Em đừng đi nhanh như vậy..."
Về đến nhà, Chu Duệ lục tung mọi thứ lên.
Giơ chiếc điện thoại vừa kịp khởi động lên sát mặt tôi.
"Anh, anh xem này!"
Tôi nghẹn họng, đưa tay nhận lấy điện thoại.
Hình nền điện thoại giống như dưới ánh đèn đường sau trận tuyết, trong khung hình hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.
Ối chao, còn tạo dáng hình trái tim rất nổi bật nữa chứ.
Bàn tay lớn hơn có vẻ đen hơn, xương ngón tay rõ ràng, thon dài.
Bàn tay lớn bao trọn bàn tay nhỏ bên phải, mang theo sự chiếm hữu tuyệt đối.
Đó là tay của Chu Duệ.
Bàn tay nhỏ hơn có làn da trắng, trắng lạnh hơn một chút, có thể thấy sự hờ hững của chủ nhân.
Càng nhìn tôi càng thấy không đúng.
Khoan đã, đây chẳng phải là ảnh tôi và Chu Duệ chụp sao!
Thằng nhóc đó sau khi trưởng thành thấy mọi người khoe ân ái trên Wechat, trong lòng không thoải mái.
Cố ý hay vô ý lảng vảng bên cạnh tôi.
Tôi thì không sao cả, thấy thằng nhóc thèm thuồng lắm, cứ để nó tự nhiên.
Thế là kỳ nghỉ đông năm lớp 12, đúng sinh nhật mười tám tuổi của thằng nhóc, sáng sớm nó đã hớn hở kéo tôi ra ngoài hẹn hò.
Xem phim, ăn cơm, đi dạo trên đường.
Một dịch vụ trọn gói.
Trước khi về nhà, tôi còn phối hợp với nó chụp một tấm ảnh "tuyên bố" ra trò.
Thằng nhóc ngốc nghếch vui mừng khôn xiết, tôi nhìn không nổi nữa, tiến lên đá nhẹ một cái, vừa cười vừa mắng:
"Thôi thôi, đừng xem nữa, anh mày sắp chết cóng rồi, về nhà!"
Chu Duệ ngơ ngác "ừ" một tiếng, nhét điện thoại vào túi rồi lại áp sát vào tôi.
Nắm chặt tay tôi để sưởi ấm.
Nửa đêm về sau bắt đầu có tuyết rơi nhẹ, ngoài cửa sổ đóng băng thành hoa tuyết.
Thằng nhóc tay chân to lớn, ôm trọn tôi vào lòng, ngủ say sưa.
Bây giờ nó nói với tôi chuyện này hoàn toàn là một sự hiểu lầm.
Mặt tôi nháy mắt đỏ bừng.
"Khụ, vậy sao lúc nãy em không giải thích rõ ràng với thầy giáo?"
"Sao anh biết thầy giáo của bọn em hiểu lầm chứ?"
Tôi cúi mắt, xấu hổ đến phát cáu.
"Hơn nữa, ngày nào em cũng nhìn điện thoại cười ngây ngô cái gì?"
Không có hồi âm.
Chu Duệ chậm rãi đặt điện thoại về chỗ cũ, nụ cười trên mặt dần nhạt đi.
Trong lòng tôi cảm thấy không ổn, lén nhìn thì thấy trên mặt nó thoáng qua vẻ đau khổ.
"Tiểu Duệ, sắc mặt em sao mà trắng bệch vậy?"
Thằng nhóc im lặng dồn tôi vào góc tường, dáng người cao lớn có chút mơ hồ ẩn trong bóng tối dưới ánh đèn.
Toàn thân tỏa ra một sự tĩnh lặng khó tả.
Chỉ có nhiệt ý kìm nén trong đáy mắt là nóng rực khó chịu.
Yết hầu nó khẽ động, thốt ra mấy chữ.
"Anh, em khó chịu, mấy ngày anh đi công tác, em một mình ngủ không được, nhìn tay anh mới đỡ hơn."
"Trong miệng rất khô, không ngậm cái gì đó thì khó chịu, bác sĩ nói em đang trong giai đoạn thích bú mút."
Hơi thở nóng rực phả phả lên xương quai xanh.
Một ý nghĩ hoang đường đột nhiên nảy ra trong lòng.
Một ánh mắt đen tối khó lòng bỏ qua quét qua ngực, giọng nói bình tĩnh tự chủ của Chu Duệ vang lên bên tai.
Giống như làm nũng, cũng giống như khát cầu.
Nó khẽ nói:
"Anh, em muốn uống sữa."