Bịch!
Cơ thể của Cole ngã nhào xuống đất, cậu ta nhất thời không thốt nên lời, dường như đã bị đánh ngất.
- Cole ... Không ngờ lại...
- Cậu ta là người tự nhiên, học sinh giỏi nhất lớp đấy.
Các học sinh xung quanh im lặng một lúc, sau một hồi lâu mới có người lẩm bẩm.
- Khoan đã, chẳng phải Phương Tinh đã nói cậu ấy chỉ là lóe sáng nhất thời, không thể nào tung ra Pháo Quyền một cách ổn định sao?
- Cậu tin lời cậu ta nói à? Giống như học sinh giỏi nói mình không thi tốt được ấy.
- Nghe có lý đấy...
…
- A Tinh, cậu đánh bại Cole thật sao?
Lưu Vĩ tiến đến vỗ vai người bạn thân:
- Sao cậu lợi hại thế?
- Đương nhiên là nhờ tớ kiên trì khổ luyện.
Phương Tinh nói một câu hiển nhiên, sau đó mỉm cười với Bạch Liên Nghi bên cạnh Lưu Vĩ, lặng lẽ giấu tay phải ra sau lưng.
Thực ra, tố chất cơ thể của Cole mạnh hơn hắn, cậu ta chỉ thua về kỹ thuật chiêu thức.
Lần này, hắn có thể thắng cũng là do đánh úp ngay từ đầu, dồn toàn lực tung ra một đòn, hiện giờ, nắm đấm của hắn vẫn còn hơi đau.
- Bạn học Phương Tinh, cậu thật lợi hại, mong là lần sau có cơ hội giao lưu với cậu.
Bạch Liên Nghi dịu dàng nói:
- Nhớ nương tay nhé...
- Ừ, cùng nhau tiến bộ.
Phương Tinh gật đầu.
…
Tan học.
Trên con đê ven sông.
Hắn cầm hai chai nước ngọt, ném một chai cho Lưu Vĩ:
- Thực ra... tớ thấy Âu Dương Thiến Thiến hợp với cậu hơn.
- Ùm... Sảng khoái!
Lưu Vĩ uống một hơi cạn sạch, sau đó nói:
- Thực ra, tớ thấy khoảng cách giữa tớ và Âu Dương Thiến Thiến quá xa vời... Dù gì cô ấy cũng là người tự nhiên, còn tớ chỉ là một người sinh hóa nghèo rớt mồng tơi… Còn Bạch Liên Nghi… Thôi được rồi, tớ chỉ đùa thôi, dạo này tớ thân thiết với cô ấy, không phải là vì muốn theo đuổi cô ấy, mặc dù tớ có chút hảo cảm với cô ấy, bạn học Bạch rất tốt, gần đây cô ấy chia sẻ cho tớ mấy công việc bán thời gian đều rất kiếm ra tiền...
- Hóa ra là vì kiếm tiền? Xem ra cậu vẫn chưa quên ước mơ của mình.
Phương Tinh gật đầu.
- Đương nhiên rồi, tớ cũng âm thầm cố gắng đấy, tuy không bằng cậu.
Lưu Vĩ cười toe toét.
- Đúng rồi, gần đây có một công việc, ở khu biệt thự Huy Hoàng, nhận không?
Phương Tinh đột nhiên lên tiếng.
- Biệt thự Huy Hoàng, chẳng lẽ là?
Lưu Vĩ bất giác rùng mình.
- Không sai, chính là chỗ của Cố Vân.
Phương Tinh gật đầu, đây là công việc mà hắn cố ý tìm.
Vì Lưu Vĩ, hắn đã phải tốn không ít công sức.
Dù sao mọi người đều là bạn học, thời gian nghỉ ngơi giống nhau.
Nếu lại chạm mặt Bạch Liên Nghi ở biệt thự Hoàng Giang… thì cậu ta cũng nên tỉnh ngộ rồi chứ?
“Haiz… Thằng bạn này chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi.’”
Phương Tinh thầm cảm thán.
- Con nhóc Cố Vân đó ra tay rất tàn nhẫn...
Lưu Vĩ do dự nói.
- Nhưng mà người ta trả tiền.
Phương Tinh thản nhiên đáp.
- Lần trước, tớ bị hành cho một trận tơi bời…
- Nhưng mà người ta trả tiền.
- Tớ… Tớ… Thôi được rồi, chẳng phải chỉ là tiền thôi sao? Đi thì đi!
Lưu Vĩ nghiến răng nghiến lợi, hạ quyết tâm.
- Sảng khoái.
Phương Tinh gật đầu.
…
Khu biệt thự Huy Hoàng.
Phòng tập.
- Nói trước nhé, em phải bật chế độ trọng lực lên trước, sau đó tụi anh mới bắt đầu luyện tập.
Lưu Vĩ nhìn Cố Vân với bím tóc nhỏ, vội vàng xua tay.
- Yên tâm, yên tâm… Lần này nhất định tôi có thể luyện thành Ma Đao, hoàn toàn khống chế được ma tính này!
Cố Vân cầm đao gỗ với vẻ tràn đầy tự tin.
- Tới đi!
Lần này Lưu Vĩ đã rút kinh nghiệm, giơ gậy gỗ ra đỡ trước mặt.
- Tốt!
Cố Vân quát khẽ một tiếng, vung đao chém tới.
Vút vút!
Tốc độ ra tay của cô bé còn nhanh hơn lần trước, từng bóng đao xuất hiện trong không khí.
Ba luồng đao ảnh dường như đồng thời chém lên cây gậy gỗ của Lưu Vĩ.
- Tam Điệp Đao!
Vút!
Một bóng đen lóe lên, cây gậy gỗ đã biến mất.
- Ơ? Gậy của tôi đâu?
Lưu Vĩ trừng mắt, sau đó kêu thảm thiết, bị đánh bay ra ngoài.
- Giết!
Cố Vân rõ ràng lại có vẻ mất kiểm soát, dẫm lên ngực Lưu Vĩ đang nằm bất động, mũi đao nhắm thẳng vào cổ họng cậu ta.
Vị trí yếu hại như vậy, cho dù có là đao gỗ thì cũng có thể gây thương tích nghiêm trọng!
Cạch!
Vào thời khắc quan trọng, một cây gậy gỗ khác bay tới, đỡ lấy lưỡi đao.
Đôi mắt Cố Vân ánh lên tia máu đỏ, ánh đao lóe lên, cây gậy gỗ bị chém bay, sau đó nhắm vào Phương Tinh đang lao tới!
- Hừ!
Phương Tinh bước lên như cung, nắm đấm được bao phủ bởi một lớp nano màu bạc, giống như đeo găng tay.
Cung Bộ Pháo Quyền!
Một chiêu vạn năng!
Hiện giờ, thứ mà hắn thuần thục nhất đương nhiên là chiêu này.
Rầm!
Nắm đấm màu bạc va chạm với mộc đao, Phương Tinh chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh ập tới, khiến hắn bất giác lùi lại vài bước.
“Cố Vân này, trông thì nhỏ nhắn, nhưng sức lực còn lớn hơn cả Cole!”
“Chẳng lẽ cô bé đã đột phá đến võ đạo đệ nhị cảnh, bắt đầu tôi luyện gân cốt rồi sao?”
“Nếu không có đồ bảo hộ, mình có ngu mới lấy nắm đấm ra đỡ đao, cho dù là đao gỗ đi nữa!”
Trong chớp mắt, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Phương Tinh, hắn hít sâu một hơi, chuẩn bị kích hoạt chế độ bảo vệ toàn thân.