Buổi sáng sớm.
Sương mù giăng lối.
Phường thị Thanh Lâm tọa lạc trên một ngọn núi xanh biếc, xung quanh toàn là một loại cây cổ thụ màu xanh.
Ngọn núi chìm trong màn sương dày đặc, nhìn không rõ lắm, dưới chân núi là những dãy nhà lụp xụp, phần lớn đều được dựng lên từ những cây gỗ to lớn, trông vô cùng chật hẹp tù túng, trước cửa không có mương rãnh thoát nước, nước bẩn chảy lênh láng khắp nơi.
“Đây chính là phường thị Thanh Lâm sao? Quả thực là trăm nghe không bằng một thấy...”
Phương Tinh mặc trường bào màu xanh lam, tóc búi cao, đeo sau lưng một chiếc sọt, dung mạo đã được ngụy trang thành một thanh niên có ngũ quan chất phác, trông không khác gì người địa phương.
Lúc này, hắn khẽ thở dài, âm thầm điều khiển một con chim hoàng oanh mô phỏng từ trên trời bay xuống, chui vào trong sọt.
Vì chuyến thám hiểm hôm nay, hắn đã phải dày công chuẩn bị.
Chỉ riêng lộ trình chạy trốn thôi, hắn cũng đã lên rất nhiều kế hoạch, lại còn mặc thêm một bộ giáp nano cấp thấp ở bên trong trường bào, đeo dùi cui điện bên hông, có thể nói là trang bị đầy đủ.
Không chỉ vậy, trên đường đi còn có máy bay không người lái mô phỏng chim chóc theo dõi sát sao, giúp hắn tránh được vài nhóm người trông có vẻ hung dữ.
“Đây rốt cuộc là phường thị tu tiên hay là khu ổ chuột vậy?”
Vừa bước vào khu nhà lụp xụp, thứ đầu tiên ập vào mặt chính là một mùi hôi thối nồng nặc, khiến Phương Tinh không khỏi phải lấy tay phẩy phẩy không khí trước mũi.
Con đường lầy lội, cỏ dại mọc um tùm, thi thoảng còn có một đoạn xương trắng hếu lộ ra...
Nhìn kỹ, hình như là xương đùi của người.
“Trời ạ...”
Phương Tinh nhìn về phía góc đường phía trước, hình như có một thi thể còn mới, không biết bị ai giết chết, đồ trên người đã bị lột sạch sẽ.
Vài người qua đường vội vã đi ngang qua, thi thoảng lại có thể nhìn thấy những ánh mắt dò xét từ khe hở của những tấm ván gỗ và cửa sổ.
Tất cả mọi người dường như đều đã quen với việc nhìn thấy thi thể.
“Hỗn loạn, vô trật tự... Có thể mất mạng bất cứ lúc nào?”
“Sống trong môi trường như thế này, áp lực tinh thần chắc chắn là rất lớn!”
Phương Tinh thầm oán thán, sau đó chợt tập trung ánh nhìn.
Một người đàn ông trung niên cao gầy đang đi về phía trước, mặc trường bào màu xám, vẻ mặt âm trầm u ám.
Điều quan trọng hơn là, khi đối phương đi lại, chiếc trường bào màu xám kia vậy mà lại phát ra những tia sáng lấp lánh!
“Pháp bào? Tu sĩ?”
Phương Tinh thầm nghĩ đến điều gì đó, vội vàng học theo mấy võ giả gần đó, đứng sang một bên, nhường đường lớn cho đối phương đi qua.
Có vài võ giả thậm chí còn cúi người chào thật sâu, khuôn mặt mang theo nụ cười khúm núm lấy lòng.
Tất cả đều rất tự nhiên, như thể đã là quy tắc bất thành văn vậy.
“Lễ nghi tôn ti, kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu...”
“Nếu không tránh đường và hành lễ, có phải là sẽ bị giết chết không? Chết một cách vô ích?”
Với tâm trạng nặng nề, Phương Tinh đi ra khỏi khu nhà lụp xụp, tiếp tục đi lên núi.
Con đường nhỏ trên núi được lát bằng đá xanh, có chỗ đã mọc đầy rêu xanh, tạo nên một cảnh sắc khác lạ.
Đến lưng chừng núi, hắn mơ hồ có thể nhìn thấy những dãy nhà lớn, trông có vẻ ngăn nắp hơn nhiều, mặt đất được lát bằng đá phiến, tương đối sạch sẽ.
Vài võ giả đang quét dọn ở phía xa, có người còn gánh thùng gỗ, giống như người hầu vậy.
Đi thêm vài chục mét nữa, Phương Tinh liền nhìn thấy một cổng chào, trên đó có ghi bốn chữ: “Phường thị Thanh Lâm”.
Bước vào trong phường thị, dòng người rõ ràng đông đúc hơn hẳn, hai bên đường có rất nhiều người đang bày bán đủ loại mặt hàng kỳ lạ.
Hoa cỏ kỳ lạ, rau quả còn đọng sương sớm, da thịt xương cốt của dã thú, hạt gạo trắng muốt...
Đương nhiên, không thể thiếu các loại vũ khí kỳ dị, phù triện kỳ quái, và đủ loại bình lọ...
Rất nhiều người đứng trước quầy hàng, có người chăm chú quan sát, có người đang mặc cả.
Phương Tinh lạnh lùng quan sát, cơ bản đã xác định được ở đây giao dịch chủ yếu là trao đổi hàng hóa, ngoài ra, thứ được sử dụng nhiều nhất chính là một loại vật phẩm có tên là “linh sa”, cũng chính là những viên đá nhỏ óng ánh trong tay hắn.
Ngoài các quầy hàng, trong phường thị còn có rất nhiều cửa tiệm.
Thanh Đan phường, Bách Bảo các, Hỏa Luyện phường, Tiểu Phù đường, Thính Vũ lâu...
Có những cửa tiệm chỉ cần nhìn tên là biết bán thứ gì, có những cửa tiệm thì phải đoán già đoán non.
Phương Tinh hơi dừng lại trước Thính Vũ lâu, tiếng nhạc du dương như lập tức vang lên bên tai, hắn lập tức hiểu ra đây là nơi nào.
- Vị công tử này, vào chơi không? Chỉ cần một viên linh thạch thôi!
Có lẽ vì hắn dừng lại quá lâu, nên có một cô nương ăn mặc hở hang, ngực đầy đặn ra hiệu, ánh mắt như muốn chảy nước, quyến rũ đến tận xương tủy.
“Linh thạch? Hình như là đơn vị tiền tệ cao hơn linh sa?”
Phương Tinh thầm nghĩ, nhưng trên mặt lại giả vờ đỏ mặt, ngượng ngùng bỏ đi, khiến sau lưng vang lên một tràng cười khúc khích như chuông bạc.
Nửa tiếng sau.
- Chủ quán, ‘chu long thảo’ này bán thế nào?
Đi dạo một vòng, Phương Tinh dừng lại trước một quầy hàng, chỉ vào một cây thảo dược màu đỏ rực như ngọc, lá cây dày cộp trên quầy.
Chủ quầy là một ông lão có vẻ ngoài nông dân, đang phì phèo một điếu thuốc lá có ống bằng đồng thau, từng làn khói xanh bay ra từ ống thuốc.
Nghe thấy Phương Tinh hỏi, ông lão cũng không vội vàng, rít thêm một hơi thật sâu, sau đó mới chậm rãi gõ gõ ống thuốc vào phiến đá xanh bên cạnh.
Vị trí phiến đá xanh kia vậy mà lại lõm xuống một chỗ, không biết đã bị ông lão gõ bao nhiêu lần rồi.
- Chu long thảo hai linh sa một cây... Nhưng nếu cậu bán, thì ta chỉ lấy một linh sa một cây thôi.
Ông lão chậm rãi nói.
- Sao lão biết?
Phương Tinh khẽ rục rịch, nét mặt tỏ vẻ bối rối giống như một chàng trai trẻ chưa trải sự đời.
- Khà khà…
Ông lão cười đắc ý:
- Ta đứng cách xa cả trượng là đã ngửi thấy mùi thuốc trong sọt của cậu rồi, là chu long thảo phải không? Muốn bán được giá cao, trước tiên phải đi dò giá đã...
- Lão đúng là... mắt sáng như đuốc.
Phương Tinh cười ngây ngô.