Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Dịch)

Chương 42: Phường thị Thanh Lâm (2)

Vì chuyến đi đến phường thị lần này, hắn đã chuẩn bị rất nhiều thứ, trong số đó, vật tư chủ yếu chính là “chu iong thảo”!

Dù sao thì loại thảo dược này mọc rất nhiều ở khu vực mà con yêu thú lợn rừng kia chiếm cứ.

Trong khi đó, hắn dùng máy bay không người lái đi hái, nên kỳ thực cũng không gặp nguy hiểm gì.

Lần này, Phương Tinh mang theo hai mươi cây chu long thảo còn tươi đến đây, định xem thử giá cả trên thị trường thế nào.

- Nói thật cho cậu biết, chu long thảo chỉ có những tu sĩ Luyện Khí mới cần dùng đến... Chúng ta là võ giả, chỉ kiếm chút tiền mồ hôi nước mắt thôi, đúng là gần đây giá thu mua trong phường thị có tăng lên, chứ bình thường, hai ba cây của cậu mới đổi được một linh sa đấy!

Ông lão không có khách nên rất rảnh rỗi, thuận miệng nói chuyện phiếm với Phương Tinh:

- Chàng trai trẻ... ta cũng không lừa cậu, chu long thảo này, cho dù cậu mang đến cửa tiệm thì cũng chỉ được giá đó thôi, nhưng ta có thể ưu đãi cho cậu, mười cây đổi lấy mười một linh sa...

- Ta nào có nhiều như vậy, mấy cây này đều là liều mạng đổi lấy đấy.

Phương Tinh lắc đầu, mặt lộ vẻ do dự:

- Để ta xem đã...

Hắn cũng không nói nhiều, xoay người hòa vào dòng người.

“Mẹ kiếp, ở cái thế giới này, lòng người hiểm ác quá, mình thật sự không dám tin tưởng ai cả...”

“So sánh ra, ít nhất thì uy tín của cửa tiệm vẫn cao hơn cá nhân một chút...”

“Chút lợi ích này của mình chắc là không đáng để cửa tiệm lật lọng, tự đập phá bảng hiệu của mình... Nhưng cá nhân thì chưa chắc.”

Cân nhắc kỹ lưỡng, cho dù giá thu mua thấp hơn một chút, Phương Tinh vẫn quyết định đến cửa tiệm giao dịch.

- Bán phù triện, phù triện mới vẽ... ngự phong phù, hoả vũ phù, kim chung tráo phù, trắc linh phù... Mọi người mau đến xem nào.

Lúc này, Phương Tinh lại bị một tiếng rao hàng thu hút, hắn đi đến trước một quầy hàng, vẻ mặt không khỏi trở nên nghiêm nghị.

Chủ quầy là một người đàn ông trung niên mặc trường bào, cả người tỏa ra linh quang chói mắt, y vậy mà lại là một tu sĩ!

- Ngự phong phù, dán lên chân, khiến cho bước chân như bay, vật bất ly thân khi đi đường... bán rẻ đây, một lá chỉ cần một linh sa...

- Hỏa vũ phù, phù triện công kích nhất giai hạ phẩm, năm linh sa một lá...

- Trắc iinh phù, có thể kiểm tra linh căn, ai cũng biết, phàm nhân không có linh căn thì không thể tu tiên, biết đâu lúc nhỏ mọi người đã kiểm tra nhầm, hôm nay chính là cơ hội thứ hai, nghịch thiên cải mệnh, chỉ có ở đây... chỉ cần tám linh sa!

Nghe đến đây, Phương Tinh không khỏi động tâm, sau đó nhìn về phía “kim chung tráo phù” cuối cùng.

Lá bùa này được đặt ở vị trí chính giữa quầy hàng, hiển nhiên là hàng cao cấp.

- Nhất giai trung phẩm, kim chung tráo phù, có thể chống đỡ được vài lần công kích của tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, có thể nói là cực phẩm trong số cực phẩm, chỉ bán ba linh thạch thôi, ta đây là bán lỗ vốn rồi...

Phương Tinh đã đi dạo lâu như vậy, cũng biết mười linh sa mới đổi được một linh thạch hạ phẩm, bỗng nhiên cảm thấy vị chủ quầy này nói chuyện thật thú vị.

Hắn chen ra khỏi đám đông, lại đến mấy cửa tiệm khác so sánh giá cả, cuối cùng mới bước vào “Thanh Đan phường”!

Lý do hắn chọn nơi này, thứ nhất là vì đây có vẻ là tiệm bán đan dược, chắc chắn sẽ có nhu cầu mua thảo dược.

Thứ hai là vì ấn ký lá xanh trên tấm biển hiệu giống hệt với ký hiệu dưới bên dưới lọ đựng khí huyết đan, khiến Phương Tinh có chút hảo cảm.

- Vị khách quan này, xin hỏi ngài muốn mua đan dược gì?

Hắn vừa bước vào cửa tiệm, lập tức có một cô gái trẻ xinh đẹp tiến lên đón tiếp.

Cho dù nhìn thấy Phương Tinh chỉ là một võ giả trẻ tuổi bình thường, nét mặt của cô gái cũng không hề có chút khinh thường nào.

“Tuy rằng ở tinh cầu Ưng Non, đây là tiêu chuẩn phục vụ bình thường, nhưng ở phường thị Thanh Lâm này, chuyện này quả thật là quá hiếm có...”

Phương Tinh thầm cảm thán, sau đó lên tiếng đáp:

- Ta muốn bán thuốc... Các người có thu mua “chu long thảo” không?

- Đương nhiên là có, một linh sa một cây, không biết khách quan có bao nhiêu?

Cô gái ngẩn người, sau đó đáp.

- Chỉ có chừng này thôi...

Phương Tinh tháo chiếc sọt sau lưng xuống, lấy ra hai mươi cây chu long thảo.

- Ừm, mới hái, tuy rằng kỹ thuật hái hơi vụng về, nhưng dược tính cơ bản vẫn còn nguyên vẹn... Tổng cộng là hai mươi linh sa, khách quan thấy thế nào?

Cô gái kiểm tra từng cây một, sau đó báo giá.

- Được!

Phương Tinh chỉ đáp lại một chữ, sau đó, hắn thấy cô gái cất chu long thảo đi, rồi lấy ra hai viên đá nhỏ.

“Linh thạch hạ phẩm?”

Mắt sáng lên, hắn nhận lấy linh thạch, đặt trên lòng bàn tay.

Chỉ thấy, viên linh thạch hạ phẩm này chỉ to bằng móng tay cái, toàn thân trong suốt, sương mù bên trong còn dày đặc hơn, cầm trên tay có cảm giác mát lạnh.

- Không biết khách quan còn nhu cầu gì nữa không?

Cô gái dường như còn muốn làm thêm một vụ giao dịch nữa.

- Khí huyết đan...

Phương Tinh suy nghĩ một chút, thử hỏi:

- Không biết có giá bao nhiêu?

- Khí huyết đan là đan dược dành cho võ giả phàm nhân sử dụng, rất rẻ, chỉ cần một linh thạch hạ phẩm một lọ.

Cô gái mỉm cười đáp, tuy rằng giọng điệu vẫn như thường nhưng lại toát ra vẻ cao ngạo tự nhiên.

- Lấy cho ta một lọ!

Phương Tinh đưa viên linh thạch mà mình vừa nhận được, chưa kịp nóng tay, ra để mua một chiếc lọ ngọc giống hệt với chiếc lọ mà hắn lấy được từ nữ võ giả kia.

Sau khi rời khỏi Thanh Đan phường, hắn nhìn về phía khu vực bày bán, rồi bước vào một tòa nhà khác với vẻ trầm ngâm, nơi đó chính là “Tiểu Phù đường”.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất