Chương 6: Liệt Phong Kiếm Pháp
"Quan chủ, ta có thể học loại công phu lưu dấu tay trên tảng đá kia không?" Vương Vũ ngước nhìn tảng đá cách đó không xa, theo bản năng hỏi Xung Vân đạo nhân.
"À, mắt nhìn của ngươi cũng không tệ, đó là Thiết Luyện Thủ, một môn công phu bá đạo luyện trên tay, nhưng không quá thích hợp với ngươi. Ngươi tuổi còn nhỏ, loại ngoại môn công phu này tu luyện rất hao mòn xương tay, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của bàn tay sau này, hơn nữa còn cần ngâm nước thuốc, hết sức thống khổ." Xung Vân đạo nhân gật đầu, rồi lại lắc đầu.
"Vậy ta học Kim Cương Côn Pháp của sư huynh Đông Nguyệt thì sao?" Vương Vũ nghe vậy có chút thất vọng, đành thử hỏi thêm một câu.
"Ngươi lại gần đây, để ta xem căn cốt của ngươi thế nào?" Đạo nhân suy nghĩ một chút, phân phó.
Vương Vũ nghe lời tiến lên hai bước, mặc cho đạo nhân sờ soạng khắp thân mình.
Một lát sau, Xung Vân đạo nhân chau mày: "Căn cốt của ngươi bình thường, thậm chí khí huyết có chút nghèo nàn, Kim Cương Côn Pháp lại là đường lối đại khai đại hợp, hung mãnh cương liệt, không phù hợp với ngươi, hay là học kiếm pháp nhẹ nhàng linh hoạt chút đi."
"Kiếm pháp cũng được, mong rằng quan chủ truyền thụ." Vì không thể học Thiết Luyện Thủ, Vương Vũ có chút thất vọng, đối với côn pháp hay kiếm pháp cũng không có gì kén chọn, dù sao chỉ có thể ở lại thế giới này một tháng, học gì chắc cũng không khác nhau quá nhiều.
Đạo nhân gật đầu, mấy bước đến chỗ giá binh khí, cầm lên một thanh kiếm gỗ nhẹ nhàng, nói với Vương Vũ:
"Võ kỹ ta am hiểu nhất là quyền cước, côn pháp hơi kém, kiếm pháp lại chỉ có thể nói là hiểu sơ một hai, nhưng ta sẽ dạy ngươi bộ Liệt Phong Kiếm Pháp này, tuy đơn giản nhưng rất có lai lịch, năm đó thậm chí có người dùng bộ kiếm pháp này liên trảm vài đầu yêu thú."
"Yêu thú là gì?" Vương Vũ không nhịn được ngắt lời.
"À, ta quên ngươi từ nơi xa xôi đến, không biết yêu thú cũng là bình thường. Đông Nguyệt, ngươi đến giải thích cho Thu Diệp đi." Đạo nhân giật mình một chút, rồi ngoắc Đông Nguyệt phân phó.
Đông Nguyệt nghe vậy, vui vẻ chạy tới, giải thích cho Vương Vũ:
"Thu Diệp sư đệ, yêu thú thì người ở Hoàng Thạch thành đều biết đến, kỳ thật nó là dị loại trong đám dã thú bình thường, có những năng lực đặc thù mà dã thú không có, như da lông cứng rắn dị thường, hình thể kinh người, thậm chí có loài còn có thể phun ra lửa hoặc hàn khí, người bình thường đụng phải chắc chắn chỉ có đường chết. Yêu thú rất ít khi thành quần kết đội, chỉ có thợ săn thành đàn hoặc cao thủ võ kỹ mới có thể đối phó, tỷ như quan chủ chúng ta chẳng hạn." Đông Nguyệt nói vài câu, liền bắt đầu nịnh nọt Xung Vân đạo nhân.
"Có thể phun ra lửa và hàn khí... chẳng phải là yêu quái sao?" Vương Vũ giật mình thầm nghĩ.
"Ta không tính là cao thủ gì, bộ Liệt Phong Kiếm Pháp này ta thi triển trước một lần, Thu Diệp, ngươi xem qua rồi quyết định có muốn học hay không." Đạo nhân đuổi Đông Nguyệt sang một bên luyện côn pháp tiếp, rồi đi đến giữa luyện võ trường, cầm kiếm gỗ vung ngang trước người.
Vương Vũ vô thức nín thở, đây là cơ hội tốt để kiểm chứng xem đạo nhân có năng lực thần bí siêu nhiên hay không, hắn nhất định phải nhìn thật kỹ.
Chỉ thấy đạo nhân bước hai bước về phía trước, cánh tay khẽ động, kiếm gỗ đâm thẳng, rồi thân hình phóng sang phải hai bước, lại đâm kiếm...
Vương Vũ không chớp mắt nhìn nhất cử nhất động của đạo nhân, chỉ thấy chiêu thức Liệt Phong Kiếm Pháp này thực sự đơn giản, dù thân hình và bộ pháp biến hóa thế nào, thì cơ bản vẫn là một kiếm đâm thẳng, ngoài việc động tác nhìn gọn gàng ra, hắn không thấy có gì lạ thường, thậm chí còn không đẹp mắt bằng các bài biểu diễn võ thuật ở Lam Tinh Hoa Quốc.
"Vút!"
Kiếm gỗ trong tay đạo nhân đột nhiên rời tay bay ra, bay xa hơn hai trượng rồi cắm nghiêng xuống đất, khiến Vương Vũ giật mình.
"Thức cuối cùng của Liệt Phong Kiếm Pháp là Thoát Thủ Kiếm, là chiêu thức liều mạng với địch, một khi giết địch không thành, mình sẽ trở nên tay không tấc sắt, mặc người chém giết, không phải đến vạn bất đắc dĩ thì tốt nhất đừng dùng." Xung Vân đạo nhân đi đến rút kiếm gỗ lên, quay người bình tĩnh nói với Vương Vũ.
"Quan chủ, Liệt Phong Kiếm Pháp chỉ có mấy chiêu này thôi sao, phía sau không còn gì nữa?" Vương Vũ không nhịn được hỏi.
"Hắc hắc, có phải ngươi thấy bộ kiếm pháp này quá bình thường không? Liệt Phong Kiếm Pháp mười ba thức, vốn dĩ không tính là kiếm pháp quá cao thâm, nhưng có một điểm mà các kiếm pháp khác không thể so sánh được, đó là giới hạn tối đa của nó rất cao, cùng một chiêu thức nhưng trong tay người khác nhau lại khác biệt một trời một vực. Yếu quyết của kiếm pháp này là chữ 'Nhanh', lúc nãy ta cố ý giảm tốc độ để ngươi nhìn rõ, giờ ta sẽ tăng tốc độ lên vài lần, ngươi nhìn kỹ."
Xung Vân đạo nhân dường như nhìn ra sự thất vọng của Vương Vũ, "Hắc hắc" một tiếng, hai chân hơi chùng, thân hình bắn ra như tên bắn về phía trước, đồng thời kiếm gỗ trong tay thoáng cái đã mờ đi, phát ra tiếng xé gió xuy xuy.
"Phập!"
Đạo nhân lại xuất hiện bên cạnh một gốc cây nhỏ ở rìa luyện võ trường, kiếm gỗ xuyên thẳng qua thân cây một nửa.
Vương Vũ trợn tròn mắt, hít một hơi lạnh.
Đông Nguyệt đứng không xa lén nhìn cũng há hốc miệng, mãi không khép lại được.
Xung Vân đạo nhân khẽ rung cổ tay, nhẹ nhàng rút kiếm gỗ ra khỏi thân cây, quay người lạnh nhạt nói với Vương Vũ:
"Liệt Phong Kiếm Pháp nhìn như mỗi thức đều hết sức đơn giản, nhưng muốn nhập môn không phải dễ, cần luyện tập nhiều mới quen tay, tốc độ càng nhanh, uy lực càng lớn, có thể thi triển liên tục mười ba thức không nghỉ mới tính là nhập môn, đạt tới trình độ dùng kiếm gỗ xuyên thủng cọc gỗ như ta mới tính là tiểu thành."
Vương Vũ chạy đến trước cây nhỏ, dùng ngón tay sờ vào lỗ kiếm nhẵn thín trên thân cây, xác định đó là lỗ thủng mới toanh, rồi cố nén sự hưng phấn trong lòng, quay đầu cung kính nói với đạo nhân:
"Quan chủ, Liệt Phong Kiếm Pháp quá lợi hại, ta xin học kiếm pháp này."
"Ta cũng muốn học kiếm pháp này, trông nó đẹp mắt hơn Kim Cương Côn Pháp nhiều." Đông Nguyệt đứng bên cũng kêu lên.
"Ngươi còn chưa luyện tốt Kim Cương Côn Pháp, học kiếm pháp gì, tiếp tục luyện côn đi! Thu Diệp, ngươi theo ta." Xung Vân đạo nhân giận tái mặt, quở trách Đông Nguyệt vài câu, rồi dẫn Vương Vũ đến một bên luyện võ trường, cầm tay chỉ dạy Liệt Phong Kiếm Pháp.
Liệt Phong Kiếm Pháp quả nhiên hết sức đơn giản, từ tư thế đến kỹ xảo phát lực, thậm chí cả nhịp thở và các chi tiết khác, Xung Vân đạo nhân bỏ ra hơn nửa buổi sáng để dạy cho Vương Vũ bảy thức đầu, cuối cùng dặn thêm "Phải rèn luyện thêm sức cánh tay và chân" rồi tiêu sái quay người rời đi.
Thời gian còn lại, Vương Vũ một mình luyện tập kiếm pháp, nhưng chỉ vung tay đâm thẳng vài chục lần đã mồ hôi đầm đìa, toàn bộ cánh tay đau nhức, đành phải dừng lại.
Lúc này, hắn mới lờ mờ cảm thấy mình bị Xung Vân đạo nhân lừa, với tình trạng cơ thể này, đừng nói Liệt Phong Kiếm Pháp, e là luyện võ kỹ gì cũng không có tác dụng.
"Thu Diệp sư đệ, hình như thể cốt của ngươi hơi yếu, hôm nay luyện đến đây thôi, vài ngày nữa ta sẽ kiếm chút đồ tốt bồi bổ cho ngươi, rồi luyện tập tiếp." Đông Nguyệt thấy vậy, xán lại cười tủm tỉm nói.
"Đồ tốt? Sư huynh nói là...?" Vương Vũ hơi động lòng, hỏi lại.
"Ha ha, đến lúc đó ngươi sẽ biết, ngươi là sư đệ của ta, ta là sư huynh đương nhiên phải chăm sóc ngươi, nếu không có thứ này bồi bổ, ta cũng không thể nhanh chóng luyện nhập môn Kim Cương Côn Pháp được." Đông Nguyệt vỗ ngực, mặt đầy vẻ thần bí, nhưng biểu lộ lại có vài phần hèn mọn.
Vương Vũ thấy vậy, có chút nửa tin nửa ngờ.
Hai ngày sau đó, Vương Vũ mỗi ngày đều dành chút thời gian luyện tập Liệt Phong Kiếm Pháp, nhưng tiếc là thân thể quá yếu, mỗi lần chỉ luyện một chút đã thở hồng hộc phải dừng tay, thành ra ngay cả thức thứ nhất của Liệt Phong Kiếm Pháp cũng không thể thuần thục.
Vương Vũ tức giận, mấy ngày sau đó dứt khoát không luyện kiếm pháp nữa, mà sau khi quét dọn trong quan và xem vân văn trên «Bạch Vân Kinh», hắn chạy khắp ngọn núi nhỏ quanh đạo quán, tìm được vài loại hoa cỏ có hình dáng đặc thù, nghi là không có trên Lam Tinh, lén hái về hỏi Đông Nguyệt.
Tiếc là trong miệng Đông Nguyệt, những hoa cỏ này đều bình thường, không có giá trị gì. Mà hắn cũng không phải nhà thực vật học, không thể khẳng định những hoa cỏ quái dị này có thật là thực vật độc hữu ở đây hay không, chỉ có thể miễn cưỡng nhớ hình dạng và tên của chúng, chuẩn bị trở về Lam Tinh nhờ người vẽ lại để chuyên gia phán đoán.
Ngoài ra, Vương Vũ còn thử hỏi Đông Nguyệt về chân khí và nội công tâm pháp, kết quả đối phương mặt đầy vẻ mờ mịt, khiến hắn triệt để tuyệt vọng. Xem ra võ kỹ ở thế giới này tuy trông lợi hại, nhưng không cao thâm như hắn tưởng.
Buổi trưa ngày thứ năm.
Vương Vũ ăn xong dưa muối màn thầu, đứng trên quảng trường trước đại điện, đang do dự có nên đến luyện võ trường luyện tập Liệt Phong Kiếm Pháp một chút không, thì một thanh niên đạo sĩ bước vào từ ngoài cửa, mày kiếm mắt to, da trắng nõn, khoảng 20 tuổi, sau lưng cõng một cây côn sắt đen sì, tay xách hai bọc lớn.
Vương Vũ sửng sốt, rồi vội vàng nghênh đón, cung kính hỏi:
"Có phải là Thanh Phong sư huynh?"
"Ngươi là ai? Thằng Đông Nguyệt ở đâu?" Thanh niên đạo sĩ nhìn Vương Vũ mặc đạo bào, cau mày hỏi.
Chưa kịp Vương Vũ trả lời, Đông Nguyệt đã nhảy nhót từ trong sương phòng ra như trái bóng da, miệng reo lên:
"Đại sư huynh, đây là sư đệ Thu Diệp mới nhập quan. Ta chờ huynh lâu lắm rồi. Cha ta nhờ huynh mang đồ tới cho ta à?"
"Vì mấy thứ này mà ta phải đi vòng thêm nửa ngày đường đấy. Thu Diệp sư đệ phải không, ta cứ tưởng sư phụ sẽ không thu người mới nữa, nếu đã đến thì cứ ở lại trong quan làm việc cho tốt, ta đi gặp sư phụ trước." Thanh niên ném một bọc lớn cho Đông Nguyệt, lạnh lùng nói với Vương Vũ vài câu rồi đi thẳng vào đại điện, không thèm để ý đến hai người.
"Thu Diệp sư đệ đừng để ý, đại sư huynh luôn nói chuyện như vậy thôi, nhưng người ngoài lạnh trong nóng, nếu không thì đã chẳng giúp ta mang nhiều đồ từ nhà đến thế. Ngươi đến phòng ta đi, có đồ tốt cho ngươi xem." Đông Nguyệt ôm chặt bọc đồ, tươi cười nói với Vương Vũ.
"Chẳng lẽ là món đại bổ mà sư huynh Đông Nguyệt nói lần trước?" Vương Vũ nghe vậy mừng rỡ.
"Ha ha, sư đệ biết là tốt rồi, mau tới." Đông Nguyệt vừa nói vừa ôm bọc đồ hăm hở đi về phía sương phòng, Vương Vũ tò mò theo sát phía sau.