Tinh Mộ Diệc Sanh

Chương 1

Chương 1
Hôm xuống máy bay, bên ngoài mưa như trút.
Là thư ký của anh trai đến đón tôi.
"Nhị thiếu gia, mời lên xe."
Tôi không nói gì, cứ thế bước lên xe, ngồi ở hàng ghế sau.
Đến trước cổng nhà, tôi mở cửa xe liền thấy mẹ và người làm đứng đó.
Mẹ vẫn như ba năm trước, sang trọng quý phái, vẻ ngoài lúc nào cũng toát lên vẻ tao nhã, hiền dịu.
Tôi im lặng xuống xe, đi về phía nhà.
Rõ ràng chỉ ở nước ngoài ba năm, tôi lại cảm thấy khu vườn trước mắt xa lạ đến lạ thường.
Nếu không phải mẹ đứng ở cổng, tôi đã không nhận ra đây là nơi mình từng đào đất.
Khoảng cách từ chỗ xuống xe đến nhà sao mà xa thế, đi mãi vẫn chưa tới.
Ngày đó, khi anh trai kéo tôi lên xe, rất nhanh, chỉ vài bước đã đến.
Nhanh đến nỗi tôi không kịp giải thích với anh trai, không phải tôi đẩy Tô Kiều Tịch xuống hồ bơi.
Nhanh đến nỗi tôi không kịp để anh trai nguôi giận, cứ thế bị anh ta đưa đến cái nơi suýt chút nữa tôi không thể trở về.
Người mẹ đứng ở cửa không phải mẹ tôi, cha mẹ ruột của tôi đã qua đời từ nhiều năm trước.
Ngôi nhà bây giờ không phải nhà tôi, tôi đã không còn nhà nữa rồi.
Tôi nhớ ngày đó, tôi một mình trong căn nhà trống trải rất lâu, dì và anh trai đến đưa tôi về nhà họ.
"Tinh Mộ à, sau này đây sẽ là nhà con, dì sẽ là mẹ con, Quan Nam sẽ là anh trai ruột của con."
"Em trai Tinh Mộ, đừng sợ, anh trai sẽ luôn ở bên em."
Khi đó, trong mắt tôi tràn đầy sự kỳ vọng vào một tương lai tốt đẹp.
Nhưng tôi không biết, đó chỉ là những lời họ nói tùy tiện, còn tôi lại tin là thật.
Tôi và họ nương tựa lẫn nhau, cùng nhau trải qua vinh nhục suốt nhiều năm.
Bây giờ, vì người khác, mẹ và anh trai đều không cần tôi nữa.
Hơn ba năm trời, họ không gọi cho tôi lấy một cuộc điện thoại.
Tôi nhớ có một lần, tôi bị bệnh rất nặng, thật sự rất muốn về nhà, rất nhớ mẹ và anh trai.
Khi tôi gọi điện thoại qua, anh ta nghe thấy là tôi, buông một câu rồi cúp máy.
"Muốn chết thì cứ chết đi, đừng có ở đó mà giả bộ đáng thương với tôi. Nếu không bỏ được cái thói kỳ quái thích tôi của cậu, đừng hòng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Cái đồ quỷ tha ma bắt nhà anh, không thể đợi tôi xin được tiền rồi cúp máy à.
Sợ mẹ lo lắng nên không gọi cho bà, bây giờ nghĩ lại không gọi là đúng.
Từ ngày bị ném ra nước ngoài, tôi lại trở thành một người cô đơn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất