Chương 2
Hình như tôi đã quá lâu không về, ngôi nhà này, nơi tôi và mẹ anh trai đã sống hơn mười năm, từ trong ra ngoài toát lên một vẻ xa lạ.
Tôi nhớ trước đây trong phòng khách, treo bức ảnh chụp chung của tôi, mẹ và anh trai, bức ảnh đó là do mẹ tự tay thêu từng đường kim mũi chỉ.
"Tinh Mộ, con xem này, đây là gia đình ba người của chúng ta."
Bây giờ ảnh không còn nữa, thay vào đó là một bức tranh phong cảnh.
Tôi từng mè nheo mẹ trang trí phòng khách theo phong cách cổ điển Trung Quốc, bây giờ cũng đã biến thành phong cách châu Âu mà tôi không thích.
"Đúng là bày vẽ lớn, ở nước ngoài ba năm, thiếu gia tính khí còn lớn hơn trước."
Anh trai vừa xuống lầu đã thấy người làm đứng thành hàng ở phòng ăn, trên bàn ăn bày đủ loại mỹ vị.
Nhìn thấy tôi đang ăn cơm, anh ta nhíu mày nói:
"Tôi vốn định đi đón cậu, nhưng Kiều Tịch bị bệnh rồi, nên không đi được. Nhưng cậu lớn thế này rồi, cho dù thư ký Từ không đi đón, chẳng lẽ tự mình còn không biết đường về nhà sao?"
Cái đồ chó má này đang sủa cái gì đấy? Phát tình à?
Hình như bị nghẹn, lại thốt ra một câu:
"Còn nữa, sau này đừng có rảnh rỗi sinh chuyện bày trò nữa, tôi sẽ không chiều cậu nữa đâu."
Nói nhiều như vậy không khát chết được.
Nếu là hai năm trước, nghe anh ta nói vậy, chắc chắn hai chân tôi sẽ run rẩy, trong lòng thấy sợ hãi tột độ, rồi cả người sẽ run lên bần bật.
Còn bây giờ tôi không muốn để ý đến anh ta, cứ tự nhiên ăn cơm.
Thấy anh trai mặt mày khó chịu, không khí có chút ngượng ngùng, dì liền hòa giải.
"Dì sợ em con đói, nên chúng ta ăn trước rồi, con cũng mau ăn cơm đi."
Anh ta vẫn đứng đó không nhúc nhích, xem ra là sắp nổi giận rồi.
Trước khi anh ta bùng nổ, tôi đặt bát đũa xuống "bịch" một tiếng, trực tiếp quỳ xuống.
Rồi khóc đến mức nước mắt lưng tròng.
"Con sai rồi, con sai rồi, tất cả đều là lỗi của con. Anh họ, đừng, đừng đưa con ra nước ngoài nữa mà, huhuhu."
Dì lập tức ngây người, vội vàng đỡ tôi dậy, rồi giả bộ quay đầu sang bên kia.
"Em con vừa về, con làm cái gì vậy, dọa nó thành ra thế này. Con muốn ăn thì ăn, không ăn thì lên lầu mà ở."
Nếu là trước đây nghe dì nói vậy, tôi nhất định sẽ vô cùng cảm động.
"Đồ mất mặt."
Lục Quan Nam mặt mày xanh mét, ngồi xuống bàn ăn, người làm rất nhanh mang bát đũa của anh ta đến.
"Chuẩn bị chút đồ thanh đạm, mang lên lầu cho Kiều Tịch."
Thấy anh ta ngồi xuống, dì cũng vội vàng bảo tôi ngồi xuống ăn cơm.
Lúc ăn cơm Lục Quan Nam cứ liếc nhìn tôi mãi, nhìn đến nỗi tôi sắp mất kiên nhẫn rồi.