Chương 3
"Tinh Mộ về rồi à?"
Tô Kiều Tịch từ trên lầu đi xuống, nở nụ cười đắc ý.
Còn tôi vẫn tiếp tục thưởng thức những món ngon trên bàn ăn.
Lục Quan Nam bước tới, khoác tay Tô Kiều Tịch, đỡ cô ta đi về phía bàn ăn.
"Anh đã bảo em đừng xuống rồi mà, anh sẽ cho người mang lên cho em."
Kiều Tịch khẽ cười.
"Tinh Mộ về rồi, em cũng muốn xuống xem cậu ấy."
Đến bàn ăn, Lục Quan Nam kéo ghế cho Tô Kiều Tịch ngồi xuống bên cạnh mình.
Sau đó quay đầu nhìn tôi.
"Anh đã đưa Kiều Tịch về đây ở rồi, em thì cứ vắng nhà suốt, nên anh để cô ấy ở phòng em. Sức khỏe cô ấy không tốt, là do hồi trước em đẩy cô ấy xuống hồ nước mà ra nông nỗi này, em liệu mà biết điều một chút, không được làm loạn."
Sao bây giờ, đồ ăn của tôi tự dưng chẳng còn chút vị gì nữa.
Năm đầu tiên ở nước ngoài, vì tiết kiệm tiền, tôi chọn phòng trọ rẻ nhất, ở chung nhiều người.
Rất nhiều người chen chúc trong một căn phòng nhỏ hẹp, không thông gió.
Những hôm trời nóng, tôi thường tỉnh giấc giữa đêm, mồ hôi ướt đẫm quần áo, cả người như vừa chui ra từ dưới nước, đặc biệt là cái cảm giác nghẹt thở ấy, khiến tôi khó thở vô cùng.
Nhưng những chuyện đó chẳng là gì so với một đêm đáng sợ, không lâu sau khi tôi mới đến ở.
Đang ngủ say, tôi mơ mơ màng màng cảm thấy có thứ gì đó nặng trịch như đá đè lên người, rồi có đôi tay chậm rãi vuốt ve khắp cơ thể tôi, tôi giật mình mở mắt.
Vì phòng tối om, tôi không nhìn rõ ai đang ở trên người mình.
Tôi bắt đầu la hét, nhưng hắn ta dùng tay bịt chặt miệng tôi.
Vì không thể kêu cứu, tôi liều mạng giãy giụa.
Tôi nghe thấy, người đàn ông cùng phòng bảo chúng tôi nhỏ tiếng thôi, ồn ào làm anh ta khó chịu.
Anh ta không đứng ra ngăn cản, lật người ngủ tiếp.
Đến khi tôi gần như tuyệt vọng, một người đàn ông tên Hứa Diệc Thăng đã lôi kẻ đang đè lên người tôi xuống giường.
Kể từ đó, ở nơi đó, tôi luôn tìm mọi cách để kết thân với Hứa Diệc Thăng.
Sau khi chúng tôi thân thiết hơn, mỗi ngày tôi cứ như cái đuôi nhỏ bám theo anh ấy.
Nghĩ đến Hứa Diệc Thăng, khóe miệng tôi khẽ nhếch lên một chút.