Chương 101: Sát Khí Quá Nặng
Lý Hạo không quản đến suy nghĩ của nhóm người đang xem trận chiến.
Thật ra một khi động thủ, Lý Hạo sẽ không quan tâm bất luận chuyện gì, hắn vẫn luôn nhớ tới lời dặn của Viên Thạc: "Nếu đã động thủ vậy thì bất kể là đúng hay sai, chỉ cần nhớ kỹ một điều... toàn trận chỉ có mình ngươi đứng đấy!"
Khi Viên Thạc dạy hắn Ngũ cầm thuật đã nói với hắn như vậy.
Người luyện võ nếu đã không ra tay thì thôi, một khi ra tay chính là tất sát.
Không cần nói nhiều thứ vô nghĩa, không cần phân rõ lý lẽ, trước tiên cứ đánh đã, hạ gục tất cả kẻ địch để chúng không còn khả năng phản kích. Lúc này không lo giết đối phương, chẳng lẽ cứ đứng đó tâm sự xem ai đúng ai sai?
Bằng không, việc lưu thủ với kẻ thù chính là ngươi đang cảm thấy chán ghét cái mạng sống hơi dài của mình rồi.
Cho nên vốn dĩ Lý Hạo hoàn toàn không cảm thấy có gì vướng mắc.
Một dao đóng đinh người phụ nữ vào tường xong, khoảnh khắc tiếp theo, Lý Hạo trèo lên như một con vượn, dùng tay và chân đan vào nhau, gần như trong nháy mắt, hắn tiếp đất rồi lại leo lên, ngay lập tức lao tới chỗ Chu Hạ.
Chu Hạ cũng là cảnh giới Trảm Thập!
Xét về thực lực còn mạnh hơn so với Lý Hạo, nhưng hiện tại cánh tay của hắn đã bị Lý Hạo công kích đến máu thịt be bét, vừa nãy còn bị Lý Hạo đá văng vào tường khiến nội tạng chấn thương, dẫn đến sức lực sụt giảm đi nhiều.
Nhìn thấy Lý Hạo nhanh chóng phóng lên, Chu Hạ kinh hãi.
Tại đây, gã biết mình không cách nào chạy trốn được, cho dù có thắng được Lý Hạo thì gã cũng không thể trốn thoát khỏi căn phòng này.
Gã kinh hãi hét lên: "Đừng, ta có tin tình báo muốn nói..."
Ầm!
Không chần chừ cũng không do dự.
Lý Hạo một vuốt vung ra, hắc hổ đào tâm!
Lòng Chu Hạ rối loạn, cả người luống cuống, chỉ có thể hốt hoảng chống cự, hai tay che ngực, cánh tay vừa duỗi ra liền bị Lý Hạo bắt lấy, như mãnh hổ tấn công, ngũ trảo tách ra, mạnh mẽ vồ xuống!
Phụt!
Huyết nhục lần nữa bị cào nát!
Mồ hôi lạnh túa ra trên đầu Chu Hạ, thống khổ khủng khiếp!
Gã cố gắng đứng lên chống trả, tay chân co cứng.
Mà Lý Hạo thì vẫn đang điên cuồng vây giết quanh gã!
"Lý Hạo... cái chết của ngươi đang đến gần... ta có thông tin cực kỳ quan trọng muốn nói cho ngươi..."
"Gào!"
Lại một tiếng hổ khiếu sơn lâm!
Thất khiếu chảy máu!
Động tác của Chu Hạ nhất thời ngưng trệ.
Lý Hạo thầm nghĩ gã thật ngốc.
Lão sư đã nói, người luyện võ thì phải nội luyện một hơi!
Đây chính là điểm mấu chốt ở chỗ nhất cổ tác khí, đồng thể với khí công.
Khí công này chỉ sự hiệp lực giữa khí thở và ngoại lực, thời điểm Chu Hạ giao thủ còn không ngừng nói chuyện, gã cũng không phải cường giả mà chỉ là một Trảm Thập, nội ngoại công đều không đến nơi đến chốn, rất dễ bị người ta nhằm vào cắt đứt.
Đây là lợi ích khi có lão sư đỉnh cấp, đều là những kinh nghiệm quý giá được truyền lại bởi một võ sư Đấu Thiên.
Trong khi Chu Hạ kia cao lắm cũng chỉ có lão sư Phá Bách, nói không chừng Phá Bách còn chẳng tới, có thể lão sư của gã cũng chỉ là một Trảm Thập.
Võ đạo sa sút rồi!
Tiếng gầm này của Lý Hạo vừa vặn cắt đứt hồi khí của đối phương, khiến cho Chu Hạ nín một hơi trở lại, lập tức biệt xuất nội thương, tay chân luống cuống không hòa hợp.
Nhân cơ hội ấy, Lý Hạo đột nhiên duỗi hai tay ra.
Siết chặt lấy Chu Hạ!
Két!
Tiếng xương bị đè ép, tiếng răng rắc vang lên trong tích tắc.
Lý Hạo còn đề phòng chân đối phương phát lực, thế nên hung hăng giẫm gã một cái, trực tiếp giẫm nát đế giày da chân phải của Chu Hạ, máu thịt be bét, xương bàn chân đâm thủng huyết nhục, Chu Hạ đau đớn, điên cuồng rống to thảm thiết!
...
"Shhhh!"
Tiếng hít khí đồng loạt vang lên.
Ở nơi sâu nhất trong tầng hầm, cả năm người đội săn quỷ đều thấy lạnh sống lưng.
Trần Kiên nhìn Lưu Long rồi lại nhìn sang Liễu Diễm, có chút căng thẳng, trầm giọng nói: "Hắn... Trước đây hắn chơi với chúng ta, có phải là giả bộ không hiểu gì không?"
Đây mà là lần đầu thực chiến?
Mọe nó!
Bớt nói nhảm đi!
Tiểu tử này ra tay tàn nhẫn, hơn nữa cũng không phải loạn đấu mà là có kế hoạch rõ ràng. Trước tiên đánh lén nam nhân để đối phương mất đi tiên cơ, không kịp phản ứng, sau đó nhanh chóng chế trụ người phụ nữ, để nàng ta không còn nhúng tay vào trận chiến được nữa. Sau đó mới quay đầu xử lý Chu Hạ.
Chu Hạ và hắn đều là Trảm Thập, vậy mà rơi vào tay tân binh như Lý Hạo lại không lật được lên bao nhiêu sóng lớn!
Nhìn tình cảnh trước mắt này thì có thể khẳng định, cơ hội lật bàn là 0%.
Lưu Long thì không quan tâm đến điều này, ngược lại ông hơi ngưng trọng: "Ngũ cầm thuật... có nhiều phương thức giết chóc như vậy sao?"
Đúng thế!
Ngũ cầm thuật của Lý Hạo, cho dù là Vượn thuật hay các loại thuật hình khác, một khi ra tay đều là một chiêu trí mạng.
Đào tâm, trảo liệt, siết giết, hổ vồ...
Dù sao thì thứ Ngũ cầm thuật được Lý Hạo triển khai hoàn toàn không giống với những người khác, đâu phải bọn họ chưa từng nhìn thấy đồ đệ của Viên Thạc biểu diễn Ngũ cầm thuật.
Rõ ràng mỗi chiêu mỗi thức của hắn đều vô cùng cay độc!
Kỳ thực bình thường nhìn không thấy gì, hay nói cách khác, Lý Hạo ngày thường có vẻ hơi gò bó chân tay.
Ngũ cầm thuật của Viên Thạc đã được cải biên lại sao?
Sát khí quá nặng!
Mấy năm nay nghe nói Viên Thạc đã sửa đổi Ngũ cầm tân thư, ai cũng cho rằng ông ta tu tâm dưỡng tính, ngày thường đều chậm chạp đánh quyền để cường thân kiện thể, bây giờ tận mắt nhìn thấy mới biết, chiêu nào chiêu nấy đều là đòi mạng!
Tập trung vào các điểm trọng yếu của kẻ thù!
Tim, cổ họng, hai mắt, hạ âm, lá lách, eo thận đều là những khu vực mà Lý Hạo cố ý nhằm vào.
Xuyên mắt, bắt hầu, móc háng, Lý Hạo đều không chút cố kỵ.
Lưu Long càng nhìn càng kinh hãi.
Võ sư thực chất không phải là chủ công sát phạt, cường thân kiện thể cũng là một phần trong quá trình theo đuổi của võ sư, cùng với sự lên ngôi của vũ khí nóng hiện đại, nhiều sát chiêu của võ sư đã thay đổi.
Nhưng Ngũ cầm thuật của Lý Hạo lại tạo cảm giác... trở về dáng vẻ nguyên thủy!
Liễu Diễm cũng là một cường giả sắp đột phá Phá Bách, lông mày nàng lúc này hơi nhíu lại, "Ngũ cầm thuật vốn là phương thức săn mồi theo bản năng của năm loại cầm thú, giữa cầm thú và cầm thú, thường đều là một mất một còn! Khi đi săn, nếu không giết được con mồi thì chính là để bản thân chết đói! Cực kỳ hung tàn! Nghe thì có vẻ tầm thường nhưng thực ra đó là một pháp môn hết sức tàn nhẫn, chỉ là những gì chúng ta thường thấy... dường như là một phiên bản bị giản lược!"
Lý Hạo giờ phút này rõ ràng đang thi triển phiên bản thuần túy do Viên lão sáng tạo.
Bất quá hắn là người mới nên còn thiếu kinh nghiệm, nhiều lần bỏ lỡ một số cơ hội, nếu đổi lại là Lưu Long thì chỉ trong vài lần công kích chớp nhoáng trước đó đã tận dụng được thời cơ để bẻ gãy cuống họng của Chu Hạ rồi.
Có điều dù sao Lý Hạo cũng là truyền nhân của một vị võ sư đỉnh cấp, quả thật không phải là kẻ Chu Hạ có thể so sánh!
Vừa lúc bọn họ đang thảo luận, Lý Hạo chợt nhướng vai lên, hai tay hắn nhanh chóng tóm Chu Hạ ra trước, sau đó lại kéo gã về rồi buông tay, dùng vai húc vào ngực Chu Hạ, rắc!
Không biết xương lồng ngực lúc này đã bị gãy bao nhiêu cái.
Ầm!
Chu Hạ nặng nề đập xuống đất, máu không ngừng trào ra khỏi miệng, nhất thời hít vào nhiều hơn thở ra, nội tạng có lẽ đã bị tổn thương nghiêm trọng, ánh mắt đã có chút đờ đẫn!
Mà Lý Hạo vẫn chưa dám thả lỏng.
Hắn liếc nhìn, rồi vội vàng lùi lại.
Sau một khắc, quay đầu liền chạy.
Được nửa đường, hắn phi thân bay lên không trung, xoay tròn cực kỳ đẹp mắt trên không trung một cái, chân phải đá ra ngoài!
Người phụ nữ vừa mới gỡ bàn tay phải bị phế của mình ra khỏi tường còn chưa kịp tránh, đã bị cái chân quét mạnh tới như roi quất của Lý Hạo đá thẳng vào cổ.
Rắc!
Tiếng nứt xương vang lên, ngay sau đó là âm thanh thân thể người phụ nữ bị đập xuống sàn, máu lập tức loang lổ khắp mặt đất.
Cho đến giờ phút này, hai bên giao chiến chưa đầy ba phút thì trận chiến đã kết thúc.
Hai người ngã xuống đất, máu vương khắp nơi.
Còn Lý Hạo thì thở hổn hển kịch liệt, cố gắng điều chỉnh hô hấp, nửa quỳ trên mặt đất, cảnh giác nhìn hai người đã gục trên vũng máu.
Thấy hai người không ai có thể bò dậy nổi, Lý Hạo lúc này mới tỉnh táo lại, nhìn thấy máu loang lổ khắp sàn nhà, nhìn mấy người đi từ trong góc khuất bước ra, sắc mặt hắn đột nhiên tái nhợt.