Chương 102: Nghiêm Túc Sợ Hãi
Thấy hai người Chu Hạ không ai có thể bò dậy nổi, Lý Hạo lúc này mới tỉnh táo lại, có điều nhìn thấy máu loang lổ khắp sàn nhà, nhìn mấy người đi từ trong góc khuất bước ra, sắc mặt hắn đột nhiên tái nhợt.
Dường như đến tận bây giờ hắn mới cảm nhận được sự sợ hãi, trên khuôn mặt hắn đầy vẻ hoảng hốt và thất thố, "Làm ta sợ chết khiếp, hai người này thật lợi hại, thật độc ác, nữ nhân kia suýt nữa đã dùng dao đâm vào thái dương của ta!"
"..."
Lưu Long nhìn hắn không lên tiếng.
Liễu Diễm có chút cổ quái, miễn cưỡng nở nụ cười cứng đờ, "Tiểu Hạo, ngươi nói nghiêm túc đấy à?"
Ngươi giả vờ cái gì?
Lý Hạo ngơ ngác nhìn nàng, dĩ nhiên là rất nghiêm túc!
Khiếp quá!
Thực chiến thật sự quá nguy hiểm, đối phương trực tiếp dùng dao đâm chết người, nếu bất cẩn thì thiếu chút nữa chẳng phải đã bị người ta đâm chết rồi sao?
Nhìn bộ dạng của hắn...
Ai nấy đều bối rối!
Lý Hạo có vẻ rất nghiêm túc.
Nhưng thử quay đầu nhìn hiện trường mà xem!
Hai người kia bị ngươi đánh đến máu chảy đầy đất, Chu Hạ không biết gãy bao nhiêu cái xương ngực, xương bàn chân cũng nát, thắt lưng cũng nát, cánh tay còn bị Lý Hạo găm đến tận xương trắng!
Người phụ nữ còn thê thảm hơn, cổ có thể đã bị đá gãy, bàn tay cũng bị phế, một đống xương trên người vỡ vụn.
Kết quả là... kẻ ra tay như ngươi lại nói rằng mình rất sợ hãi?
Ngươi còn là người sao?
Lưu Long không nói gì, cũng không quan tâm rằng Lý Hạo có giả vờ hay không, mà chỉ muốn xác nhận: "Lần đầu tiên ngươi thực chiến?"
"Đúng vậy!"
Lý Hạo gật gật như con gà mổ thóc, thở dốc nói: "Thực chiến thật kinh khủng. Ta luyện võ chỉ vì yêu thích, tuy học được Ngũ cầm thuật nhưng vốn nghĩ chỉ tập để rèn luyện sức khỏe, không ngờ rằng trong chiến đấu thực tế lại hung hiểm đến vậy!"
Ánh mắt Lưu Long khó hiểu, "Vậy vì sao thời điểm ngươi hạ thủ đều không chần chừ, không do dự chút nào?"
Lý Hạo ra tay rất quả quyết, không giống như kẻ lần đầu thực chiến.
Quá mức thiết huyết!
Đây là phẩm chất mà một võ sư lão làng mới có, là sự dứt khoát mà một võ sư thâm niên đã trải qua sinh tử mới có thể làm được.
"Do dự?"
Lý Hạo suy nghĩ một chút, lần này lắc đầu, hắn thật sự không do dự.
Hắn giải thích: "Bởi vì ta biết chúng là kẻ thù, vì vậy ta sẽ không cảm thông với chúng! Hơn nữa khi lão sư dạy ta tập võ, ông ấy nói rằng một ngày nào đó ta thực sự động thủ, mặc kệ đúng sai, cứ đánh ngã trước rồi nói! Càng là đối thủ cường đại thì càng phải xuống tay tàn nhẫn! Bằng không, kẻ gặp xui xẻo chính là bản thân mình!"
Được rồi!
Lưu Long không ngờ tới Lý Hạo lại nghe lời đến vậy.
Viên Thạc dạy như thế là bởi vì đối thủ của ông ta đều là cường giả, nói đúng hơn đều là kẻ thù sinh tử.
Lý Hạo thì hay rồi...
Tất nhiên, bây giờ nhìn lại có lẽ cũng là chuyện tốt.
Tân binh bị ông ta coi như kẻ trói gà không chặt, kết quả lần đầu tiên xuất thủ lại tốt ngoài mong đợi.
Một võ sư Trảm Thập, một người thì gần tiếp cận Trảm Thập, hai người hợp sức nhưng lại bị Lý Hạo đánh đến mức trở tay không kịp, ba phút sau trận chiến đã kết thúc, hai người trọng thương sắp chết, Lý Hạo thì… nắm đấm rách rồi!
Đúng vậy, đòn tấn công quá tàn nhẫn, vừa rồi hình như đánh trúng cái xương lộ ra của Chu Hạ, xương xuyên qua da nắm tay của hắn, hiện tại rỉ xuống một chút máu.
Ngoài ra... không còn gì khác!
Đây là chiến quả được tạo ra bởi một người mới vừa bước vào Trảm Thập cách đây 2 ngày!
Lưu Long dám khẳng định chưa từng có một võ sư nào ông ta từng gặp làm được điều này, ngay cả ông khi bước vào Trảm Thập thì lần đầu tiên đối chiến cũng không thể làm được như hắn.
Còn nhớ khi đó, đối thủ của Lưu Long cũng là một Trảm Thập cảnh, kết quả suýt chút nữa ông đã bị đối phương giết chết!
"Người anh em, lợi hại!"
Trần Kiên giơ ngón tay cái lên!
Thực sự bội phục!
Tiểu tử này trông thì thư sinh gầy yếu, hào hoa phong nhã, đôi khi còn bị Liễu Diễm trêu đùa đến đỏ mặt thẹn thùng... giống như một đứa em trai nhút nhát trong nhà. Vậy mà ngay trước mắt bọn họ, lần đầu tiên hắn đối mặt với kẻ địch đã đánh hai tên võ sư khác tơi tả!
Ngô Siêu gầy gò cũng lộ ra vẻ sợ hãi, "Cũng may, trước đó ngươi cùng chúng ta ‘thảo luận’ không tàn nhẫn như vậy!"
Ngón nghề trảo công của Lý Hạo quả thật lợi hại, nói là trảo công thì đúng thật là một trảo một khối huyết nhục!
Trần Kiên còn đỡ, sức phòng ngự rất mạnh.
Trong khi Ngô Siêu gã thì phòng ngự không tốt, nếu bị Lý Hạo vồ xuống như ban nãy thì dám chắc mấy lạng thịt trên người đã sớm bị phanh hết!
Lý Hạo có chút ngượng ngùng, vội vàng giải thích: "Bọn chúng là kẻ xấu, chúng ta là chính nghĩa! Ta chống lại kẻ xấu là để thực thi công lý! Làm sao có thể xuất thủ với người nhà được?"
"Chính nghĩa!"
Đám người Lưu Long hơi giật mình, không khỏi nhìn về phía hắn.
Liễu Diễm trực tiếp bật cười, cúi người ôm ngực không ngừng run lên.
Trước mắt Lý Hạo hiện ra một mảng da thịt trắng nõn.
Hắn không nhịn được nhắc nhở: "Liễu tỷ, áo của ngươi bung cúc rồi!"
"..."
Cả phòng an tĩnh trong nháy mắt.
Liễu Diễm lập tức đứng thẳng người lên, nhìn Lý Hạo với vẻ kinh ngạc, không khỏi duỗi ngón tay ra dạy dỗ: "Ngươi có phải là đàn ông không? Lúc này còn nhắc nhở ta không cài cúc áo?"
Lý Hạo vẻ mặt vô tội.
Sao chứ?
Không được nhắc à?
Mấy người Lưu Long liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng đều phì cười.
Trong khung cảnh máu me khắp chốn như thế, mấy người bọn họ lại đứng nói cười hết sức thoải mái!
Ngay cả Vân Dao cũng mở miệng trêu chọc: "Liễu đội phó, hình như... không phải ai cũng thích ăn ‘bộ’ này của ngươi!"
"Xì, ngươi có sao?"
Mặc dù Liễu Diễm kiêng kỵ Vân Dao, nhưng giờ phút này, nàng ta không thể không đáp trả, ta tình nguyện đấy, ngươi có ‘vốn liếng’ như ta không?
Vân Dao trầm mặc ngay tức thì, có điều ánh mắt nhìn Liễu Diễm sau đó không đúng lắm, đôi mắt đó... dường như đang tìm cơ hội để chỉnh đốn Liễu Diễm một trận.