Chương 106: Ý Tưởng Của Lưu Long
Không quản Lý Hạo nghĩ gì, Lưu Long nói tiếp: "Chu Hạ, 40 tuổi, võ sư Diệu Quang Thành!"
Diệu Quang Thành là thành thị lớn thứ hai ở Ngân Nguyệt hành tỉnh, chỉ đứng sau Bạch Nguyệt Thành, có dân số gần ngàn vạn, phồn hoa gấp mười lần so với Ngân Thành!
"21 tuổi tập võ dưới sự dạy dỗ của một võ sư Phá Bách ở Diệu Quang Thành. Lão sư của hắn đã qua đời cách đây mười năm, còn Chu Hạ thì bước vào Trảm Thập ở tuổi 32. Sau tám năm cũng không có tiến bộ gì thêm!"
"Một năm trước, Chu Hạ gia nhập một tổ chức ngoại vi có liên quan đến Siêu Năng Giả. Tổ chức này tên là Quỷ Diện! Người phụ trách Quỷ Diện là một võ sư Phá Bách, không phải Siêu Năng Giả. Cả Chu Hạ và Nguyên Hiểu đều là thành viên của tổ chức đó!"
Người của tổ chức Siêu Năng Giả?
Lý Hạo trầm tư, Lưu Long tiếp tục nói: "Tuy rằng có rất nhiều tổ chức siêu năng, nhưng để cho một võ sư Phá Bách thiết lập tổ chức ngoại vi, còn tuyển thêm một đám võ sư Trảm Thập nhiều như vậy thì xem ra, tổ chức này tuyệt đối không yếu!"
"Phải biết rằng không có lợi thì khó ai chịu dậy sớm. Câu này đúng với mọi trường hợp. Cho nên đối với võ giả, trừ phi giúp bọn họ thăng cấp, bằng không rất khó thu mua được lòng người. Hơn nữa để cho bọn họ nguyện ý bán mạng còn khó hơn, vậy mà tổ chức này lại cung cấp được rất nhiều năng lượng thần bí cho võ sư Trảm Thập, nếu không cách nào đột phá siêu năng thì ít nhất cũng có thể tấn cấp Phá Bách. Ngươi phải biết rằng cho dù là Tuần Dạ Nhân thì cũng không thể sử dụng năng lượng thần bí một cách bừa bãi như vậy!"
Lý Hạo khẽ nhíu mày, "Ý lão đại là tổ chức này có tiềm lực tài chính cực mạnh! Có khả năng là quy mô vô cùng lớn, thực lực cũng cực cường?"
"Đúng!"
Lưu Long gật đầu, liếc nhìn Lý Hạo một chút rồi nói tiếp: "Còn nữa, chỉ là một tổ chức ngoại vi lại có cả võ sư Phá Bách... Ở thời đại này, võ sư Phá Bách thực sự không quá nhiều, đương nhiên là Diệu Quang Thành sẽ nhiều hơn so với các nơi khác, nhưng một vị võ sư Phá Bách cũng là một cường giả võ đạo hiếm gặp! Không dễ dàng gì khi sẵn lòng cúi đầu làm việc cho người khác."
Lý Hạo minh bạch.
Lưu Long nói: "Theo lời kể của Chu Hạ thì nhiệm vụ của gã và Nguyên Hiểu là theo dõi ngươi và ngăn cản ngươi rời khỏi Ngân Thành. Nhiệm vụ rất đơn giản, không phải vai trò then chốt!"
Nói đến đây, Lưu Long đột nhiên hỏi: "Trong này có một vấn đề, ngươi có nhận ra không?"
Vấn đề gì?
Lý Hạo cúi đầu suy nghĩ, phân tích một hồi liền nhận ra gì đó, hắn nhỏ giọng nói: "Lão đại từng bảo tổ chức này rất mạnh, cho nên người dưới trướng mạnh cũng là chuyện bình thường. Chuyện này chúng ta cũng đã đoán được rồi, hẳn không phải điểm quan trọng…"
Hắn lại nhìn Lưu Long một chút, tựa như nghĩ tới cái gì, ánh mắt Lý Hạo khẽ động, "Đối phương có tổ chức ngoại vi, đồng nghĩa chúng không đơn giản chỉ là một tổ chức siêu năng thuần túy, thế nhưng lại không có cảm giác không coi trọng người bình thường! Hơn nữa dù là ở địa phương nào thì võ sư Phá Bách cũng đều được coi trọng, địa vị sẽ không kém, có lẽ là tương đồng với lão đại, đầu lĩnh Tuần Kiểm Ti... vũ khí nóng?"
Hắn chợt nghĩ ra điều này!
Lưu Long và những người khác đề ra kế hoạch tác chiến kỳ thực vẫn có phần dựa vào sức mạnh của vũ khí nóng để lấy mạng Siêu Năng Giả.
Như vậy có nghĩa là, tổ chức của kẻ địch cũng có sở hữu vũ khí nóng?
Lưu Long thở dài, "Không chỉ vậy, mà có khả năng võ sư của đối phương đã từng có liên quan Tuần Dạ Nhân. Vũ khí nóng là một. Thứ hai, bọn chúng có thể nắm giữ tất cả thông tin của đội săn quỷ chúng ta! Cho nên, chúng ta trong mắt bọn chúng, hầu như không có bí mật gì!"
Liễu Diễm xen vào: “Thứ ba, có một tổ chức trong lĩnh vực người thường thì xem như tình báo sẽ không quá tệ. Lão sư Viên Thạc của ngươi có thể cũng đã được bọn chúng cân nhắc tới! Bao gồm cả hai Tuần Dạ Nhân ở Ngân Thành, hai người cấp Nguyệt Minh này hẳn cũng đã nằm trong sự tính toán của bọn chúng!"
Liễu Diễm nghiêm nghị: "Từ đó, với sự thận trọng hơn mười năm bố trí ván cờ của bọn chúng, thì lần này ít nhất cũng sẽ bố trí năng lực công kích có thể so sánh với hai vị Phá Bách và hai vị Nguyệt Minh! Cộng thêm chúng ta… tối thiểu đối phương sẽ chuẩn bị 5 vị cường giả Nguyệt Minh và Phá Bách đến đối phó với ngươi!"
Chuyện này đã nằm ngoài khả năng của bọn họ rồi.
Liễu Diễm lại nói: "Nếu người đến là một Siêu Năng Giả Nhật Diệu không chừng còn thực sự đỡ hơn. Chỉ sợ rằng hầu hết người đến đều là Nguyệt Minh và Phá Bách. Cường giả Nhật Diệu tuy đơn đả độc đấu cũng rất mạnh, bất quá dù sao khả năng phân tâm ra cũng có hạn, giờ chúng ta chỉ lo lắng, ngày đối phương tập kích sẽ chia quân ra, một nhóm người kiềm chế chúng ta, còn lại sẽ đối phó với một mình ngươi!"
Lý Hạo không nói lời nào, chuyện này quả thực rất phiền phức.
Lưu Long nhìn về phía Lý Hạo, đoạn nói: "Cho nên, ta có một ý kiến. Hiện tại kiếm Lý gia đang ở trong tay ngươi, đối phương có thể vừa cần mạng ngươi vừa cần cả kiếm! Tốt hơn hết là chúng ta nên tách ra... Nếu ngươi yên tâm thì có thể giao kiếm cho ta bảo quản. Bằng cách này, đối phương sẽ không toàn lực đối phó với ngươi. Cho dù thật sự tách khỏi chúng ta thì áp lực chỗ ngươi cũng sẽ tương đối giảm bớt."
Đúng vậy, mục đích chính của ông vẫn là hy vọng Lý Hạo có thể đưa kiếm cho mình.
Lý Hạo dưới cái nhìn của bọn họ chỉ là một người bình thường.
Nếu kiếm ở cùng Lý Hạo nhất định sẽ chịu công kích mạnh nhất, nhưng một khi kiếm không ở trên người Lý Hạo thì chắc chắn đối phương sẽ không dồn toàn lực mạnh nhất để tấn công hắn nữa.
Hơn nữa việc Lý Hạo đã là Trảm Thập vẫn là một bí mật.
Một khi đối phương khinh thường hắn, bọn chúng chỉ cần phái một gã tương đương cảnh giới Trảm Thập tới đối phó Lý Hạo, đến lúc đó bọn chúng có thể phải nghênh đón ‘kinh hỉ’ ngoài ý muốn!
Nhưng mà, kiếm Lý gia là bảo vật, Lý Hạo có yên tâm giao cho người ngoài không?
Lưu Long rất bất đắc dĩ, bởi vì làm vậy sẽ dễ khiến Lý Hạo cảm thấy ông đang đánh chủ ý lên đồ gia bảo nhà hắn.
"Đây!"
Vừa nghĩ tới đó, Lý Hạo đã rút kiếm ra, đặt nó trên bàn!