Chương 107: Cửu Đoán Kình
"Đây!"
Lý Hạo rút kiếm ra, đặt nó lên bàn!
Lưu Long sửng sốt, nhìn Lý Hạo với vẻ bất ngờ.
Lý Hạo ngây ngô cười: "Ta không tin lão đại thì còn có thể tin ai? Ta đã gia nhập đội thì ta là một thành viên trong đó! Tâm tư của lão đại đều là vì sự an toàn của ta. Ta nên biết ơn thay vì nghi ngờ bất cứ điều gì. Chỉ là một thanh kiếm mà thôi, có thể là báu vật nhưng cũng có thể là không đáng một đồng... Ta bây giờ không thể sử dụng nó, giữ ở trên người chính là tự rước tai vạ... Lão đại cầm lấy, ngược lại còn phải thay ta chịu rủi ro lớn nữa là!"
Ngay khi những lời này được nói ra, Lưu Long thật sự thấy hơi cay mũi, có phần cảm động.
Lưu Long nhìn thanh kiếm trên bàn, mơ hồ cảm giác được năng lượng thần bí quẩn quanh, chỉ nhìn từ bên ngoài đã biết đây là vật bất phàm.
Một thanh kiếm quý giá như vậy, Lý Hạo nói đưa liền đưa.
Lúc bấy giờ, Lưu Long thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ, để Lý Hạo làm mồi nhử có phải không thích hợp không?
Thật có lỗi với tiểu tử này.
Đương nhiên, ý nghĩ ấy vừa xuất hiện đã tức khắc bị dập tắt, Lý Hạo phải làm mồi nhử là chuyện không có cách nào thay đổi.
"Lý Hạo..."
Lưu Long cũng không khách khí thêm, chỉ trịnh trọng nói: "Yên tâm, ta mà sống, người còn kiếm còn! Hơn nữa, sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, nếu chúng ta đều đã chết mà ngươi vẫn còn sống, vậy thì mọi thứ trong đội săn quỷ đều để lại cho ngươi!"
Khá lắm!
Lý Hạo thầm líu lưỡi, cho ta hết sao?
Ta mới tới đã chạm được đến hạch tâm nòng cốt của đội săn quỷ rồi hả?
Lão Lưu sao lại hành xử cảm tính thế?
Lý Hạo cảm thấy mình là một người khá lý trí, không ngờ Lưu đội trưởng lại hoàn toàn ngược lại, thậm chí còn nói mấy lời người còn kiếm còn sến súa nữa.
"Lão đại, chúng ta có thể thắng mà! Công lý sẽ chiến thắng!"
Lý Hạo cổ vũ ông!
Lưu Long không nói gì.
Suy nghĩ một lát, ông ta đột nhiên lấy ra một quyển sách ố vàng từ trong ngực, tùy ý ném cho Lý Hạo, "Tự mình nhìn xem, biết đâu có chỗ hữu dụng. Nếu không thì cứ coi như rảnh rỗi thì xem giải trí."
Sau đó, Lưu Long cầm tiểu kiếm trực tiếp rời đi.
Ngay khi ông ta rời đi, Liễu Diễm đột nhiên chộp lấy quyển sách nhỏ ố vàng, cầm lên xem xét liền tỏ vẻ ghen tị: "Quả nhiên, chính là Cửu Đoán Kình mà anh ta am hiểu nhất, cái người này cũng thật là..."
Thấy Lý Hạo không hiểu, nàng liền giải thích: "Đây là bí thuật võ đạo mà lão đại tu luyện, Cửu Đoán Kình, đúng như tên gọi, khi bạo phát thì sức mạnh sẽ tăng gấp chín lần! Đây cũng là bí kíp mà cha anh ta năm xưa tu luyện, nhờ nó mà dương danh. Hẳn là ngươi không biết, cha của Lưu đội trưởng nhà chúng ta chính là võ sư hàng đầu Ngân Nguyệt hành tỉnh thời bấy giờ!"
Lý Hạo thầm nhủ, ta biết mà!
Cha của Lưu Long là một trong Ngân Nguyệt Tam Thương, nghe nói rất lợi hại. Ngay cả lão sư cũng từng nhận xét ông ta rất mạnh, ít nhất cũng là tồn tại đứng đầu trong các nhân vật Phá Bách, nếu không thì lão sư cũng sẽ không đề cập tới.
Không phải là thương pháp mà là Cửu Đoán Kình, điều này khiến Lý Hạo hơi kinh ngạc.
Tất nhiên, kinh ngạc hơn cả là thứ đồ chơi này... lại cho hắn?
Võ sư đối với truyền thừa của mình thực sự khắt khe hơn nhiều so với Siêu Năng Giả.
Liễu Diễm lại nói: "Cất kỹ, ráng học hỏi xem. Bí thuật này rất mạnh, không thua kém gì Ngũ Cầm Tân Thư do lão sư ngươi truyền lại đâu! Bí thuật của lão sư ngươi rất toàn diện, nhưng toàn diện cũng có khuyết điểm, không đủ bạo! Cửu Đoán Kình lại chính là một công pháp rất bùng nổ, kình cửu điệp... Đương nhiên, người bình thường không làm nổi, hơn nữa thể chất cũng không đủ để chống đỡ nó!"
Nàng thở dài rồi đứng dậy rời đi.
Bởi vì Lưu Long đưa thứ này cho Lý Hạo khiến Liễu Diễm càng thêm cảm thấy nguy cơ, là nguy cơ rất lớn.
Có một số võ sư, có chết cũng không muốn truyền thừa võ thuật của chính mình.
Lưu Long lúc trước cũng không muốn, nhưng bây giờ lại tùy tiện truyền cho Lý Hạo... Đây là ý gì?
Có nghĩa là lần này một đi không trở lại sao?
Liễu Diễm đi rồi, chỉ còn mình Lý Hạo ngồi lại. Hắn cầm cuốn sách nhỏ trong tay, trong lòng cảm thấy hết sức nặng nề, cứ như vậy mà truyền nó cho ta sao?
"Cửu đoán kình..."
Công pháp bạo phát mạnh nhất!
Lý Hạo không rõ nó quý giá như thế nào, nhưng bản lĩnh sở trường của cha Lưu Long để lại thì hiển nhiên sẽ không yếu.
Hắn nghĩ ngợi một chút, rất nhanh liền lôi máy liên lạc ra, bấm xuống một dãy số.
Là đệ tử thân truyền của Viên Thạc, hắn không thể tùy tiện học tập truyền thừa của võ sư khác.
"Lão sư!"
"Có chuyện gì?"
Giọng nói của Viên Thạc có chút mệt mỏi, có lẽ ông vừa mới hấp thu năng lượng thạch đao xong.
"Lão sư, người có nghe nói đến Cửu Đoán Kình của đội trưởng nhà ta chưa?"
"Vớ vẩn! Kỹ năng áp đáy hòm của Ngân Thương, nhất thương cửu điệp! Vốn là một bí thuật không tệ, tuy có nhiều nhược điểm nhưng lực bộc phát rất mạnh. Trước đây ta từng lấy Ngũ Cầm Tân Thư ra đổi nhưng tên đó không hài lòng... Đáng tiếc hắn mất sớm, nói cho cùng cũng liên quan đến thứ đó, nhất thương cửu điệp, thân thể không chịu được, tuổi còn trẻ tay lại phế, hậm hực mà chết! Nhưng nếu là ta, thân thể đủ mạnh thì luyện nhất thương cửu điệp xong, dám chắc đánh cho Nhật Diệu đến cha mẹ cũng nhận không ra!"
Cách nói của lão sư tuy có vẻ khinh thường nhưng thực ra lại rất tán dương bí thuật này.
Lý Hạo nghĩ vậy bèn thấp giọng thì thầm: "Chuyện là... đội trưởng truyền cho ta, ta học được không?"
“Cái gì?"
Viên Thạc sửng sốt, ngay sau đó, ông ta đột nhiên gầm lên: "Phí lời vô ích, học! Đương nhiên phải học! Thân thể của tiểu tử ngươi rất tốt, rất thích hợp với nó, trước đó ta còn đang nghĩ tìm công pháp nào thích hợp cho ngươi, giờ thì hay rồi. Cái này rất tốt! Đám Lưu Long già đi đều là do ma bệnh, ngươi thì nhất định sẽ không! Học đi!"
Nói rồi ông ta lại nghi hoặc: "Tại sao hắn lại đưa cho ngươi?"
Mới mấy ngày thôi mà!
Lưu Long ngốc rồi sao?
Sao lại tùy tiện truyền ra ngoài?
Hơn nữa lại lựa chọn kẻ chỉ mới quen biết vài ngày là Lý Hạo?
Khó mà tin được!
Lý Hạo đáp: "Ta cũng không biết, ta vừa mới giao tiểu kiếm cho đội trưởng thì ông ấy liền đưa lại công pháp cho ta..."
Hiểu rồi!
Viên Thạc biết được nội tình, cũng biết rằng thanh kiếm ấy không phải là một vật tốt, ai giữ nó kẻ đó xui xẻo.
Không ngờ tiễn họa đi lại còn khiến Lưu Long cảm động?
Mẹ nó... không còn gì để nói!
"Được rồi, ngươi tự mình xem đi, ta không thích hợp xem bí thuật của võ giả khác, cũng không thích hợp hướng dẫn ngươi, nhưng bí thuật này thật sự rất vừa vặn để ngươi tu luyện. Sau khi học xong, chỉ cần ngươi có thể một lúc tam điệp thì dù ngươi là tân Trảm Thập, ngươi vẫn có khả năng giết trung cấp Trảm Thập!"
Quả nhiên, Viên Thạc thực sự coi trọng nó.
Hơn nữa, tác dụng phụ phản phệ đối với cơ thể không phải là vấn đề lớn đối với Lý Hạo, bởi vì hắn có năng lượng tinh quang hỗ trợ chữa trị, chuyện này hiển nhiên Viên Thạc đã biết.
...
Dập máy liên lạc.
Đại viện Viên gia.
Viên Thạc đột nhiên cười phá lên, sau đó thấp giọng lầu bầu: "Oắt con may mắn thật!"
Vật gì tốt cũng nối đuôi nhau đưa đến tận cửa!
Cửu Đoán Kình!
Ngân Thương... Lão già nhà ngươi đến chết cũng không biết, bí thuật gia truyền ngươi tâm tâm niệm niệm giữ gìn, rốt cuộc vẫn rơi vào tay học trò của lão tử!