Chương 113: Bức Bách Tuần Kiểm Ti
Không phải sấm!
Đây là tiếng bom!
Sắc mặt Lưu Long tức khắc trở nên cực kỳ khó coi, "Siêu Năng Giả quả nhiên có bản lĩnh! Bọn chúng không muốn chúng ta ra khỏi thành, không muốn chúng ta chủ động, bọn chúng... đã vào thành rồi!"
Vào thành!
Kẻ thù đã tiến vào Ngân Thành và đang phá hủy thành phố, thậm chí còn lấy an nguy của toàn thành bức bách những người này phải tách ra, quản thúc bọn họ.
Sắc mặt Lý Hạo tái nhợt.
Đám người Lưu Long còn tưởng rằng hắn kinh sợ nên không ai nói gì, chỉ hơi bất ngờ vì thái độ của Lý Hạo, quả nhiên vẫn là người trẻ tuổi, đến lúc mấu chốt thì lại luống cuống chân tay!
Trên thực tế, không phải Lý Hạo sợ hãi.
Mà là khi nghe thấy những âm thanh đó, hắn có phần tức giận và e ngại, "Lão đại, có phải là tiếng bom tạc không? Hình như từ hướng nhà ta truyền tới..."
Cảm giác chính là như vậy!
Về phần có phải hay không, hiện tại hắn không thể khẳng định.
Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào xôn xao.
Tuần Kiểm Ti gấp gáp xuất động!
Lưu Long lúc này mới khôi phục lại bình tĩnh, "Mới bắt đầu mà thôi, xem ra đối thủ của chúng ta không dễ đối phó!"
Không chờ đám người Lý Hạo ra khỏi thành phố thì đối phương đã động thủ.
Đó là răn đe, cũng là cảnh báo.
Đừng nghĩ đến chuyện rời thành.
Thậm chí chính là muốn nói với Lưu Long: hãy từ bỏ đi, những gì các ngươi an bài chúng ta đã biết hết rồi.
Có lẽ bọn chúng còn biết rõ Lưu Long bố trí cạm bẫy ở đâu, chờ bọn chúng giẫm vào thế nào.
Đừng có mơ!
Một số Siêu Năng Giả rất tự cao tự đại, một số lại rất thận trọng.
Đối thủ lần này rõ ràng là kẻ ở vế sau, dù không đặt thực lực của đội săn quỷ vào mắt nhưng cũng không tình nguyện giẫm vào cái bẫy của Lưu Long.
Lưu Long hít sâu một hơi, ông ta biết rắc rối lớn tìm tới rồi.
"Reng reng!"
Tiếng chuông vang lên, Lưu Long bắt máy liên lạc ở bên cạnh, một tiếng rống quen thuộc nhanh chóng truyền đến: "Lưu Long! Ngươi đang ở đâu? Đội chấp pháp chết hết rồi à? Ngươi không có ở đây, Liễu Diễm cũng không, Ngân Thành xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, ngươi điếc hay sao mà không nghe thấy? Có một vụ nổ xảy ra, có người chết rồi!"
Hiển nhiên sự cố lớn như thế thì không thể thiếu mặt đội chấp pháp được.
Tuy nhiên, đội chấp pháp lúc này có chút hỗn loạn, bởi vì đội trưởng và đội phó đều không có ở đó.
Vụ đánh bom hiện chỉ mới xảy ra ở một nơi.
Nhưng ai biết được có hiện trường tiếp theo hay không.
Rất nhanh, âm thanh phẫn nộ trong máy liên lạc lại vang lên: "Lập tức trở về Tuần Kiểm Ti dẫn đội đến hiện trường! Không chỉ ngươi mà cả Liễu Diễm cũng lập tức trở về cho ta! Ở vùng ngoại ô phía tây của Ngân Thành đồng thời xảy ra một vụ phóng hỏa, cháy kho xăng dầu, điều tra sơ bộ là do có người phóng hỏa!"
Vẻ mặt Lưu Long bình tĩnh, chậm rãi đáp: "Được rồi, cục trưởng, đừng lo lắng, ta sẽ lo liệu!"
"Lưu Long!"
Giọng của cục trưởng lại vang lên, mang theo một chút nặng nề, "Ta biết gần đây ngươi rất bận rộn, có một số việc, ta nhắm mắt làm ngơ! Nhưng có những việc đặc thù cần phải do người đặc thù tới giải quyết. Ta là cục trưởng Tuần Kiểm Ti, Tuần Kiểm Ti là cơ quan hành pháp duy nhất ở Ngân Thành... Ngươi phải hiểu rằng an nguy của bách tính toàn thành quan trọng hơn tính mạng của một người nào đó! Đêm nay ta tọa trấn trong Tuần Kiểm Ti, ngươi dẫn người ra ngoài vây bắt tên thủ phạm kia đi. Nếu ngươi không an tâm thì cứ gửi hắn đến văn phòng Cục trưởng Tuần Kiểm Ti, tất sẽ có người bảo hộ hắn!"
Cả hai đều hiểu rằng vụ nổ vừa rồi chỉ là khởi đầu, nói đúng hơn chỉ là một lời cảnh cáo.
Cũng là để Tuần Kiểm Ti tự mình thức thời, đồng thời để đội săn quỷ của Lưu Long từ bỏ việc bảo vệ Lý Hạo.
Mục đích của chúng từ đầu đến cuối chỉ có Lý Hạo.
Vì vậy cho dù là đánh bom hay phóng hỏa, mọi thứ chúng làm đều chỉ để đe dọa chứ không phải triệt để trở mặt với cơ quan hành pháp của Ngân Thành.
Giọng cục trưởng rất lớn.
Lý Hạo đứng bên cạnh hiển nhiên cũng nghe thấy.
Đến tận lúc này, rốt cuộc Lý Hạo mới ý thức được kẻ thù của mình đáng sợ và nguy hiểm như thế nào.
Bấy lâu bọn chúng lựa chọn bất động thanh sắc, không buồn quan tâm đến sự tham gia của đội săn quỷ, bởi vì chúng đã có kế hoạch làm cho Ngân Thành tùy thời rối tung lên!
Chỉ cần hỗn loạn xảy ra, nhất định đội săn quỷ sẽ phải chịu áp lực vô cùng lớn.
Các ngươi không phải tự xưng là chính nghĩa sao?
Vậy bây giờ các ngươi sẽ giải quyết những vụ án khác để duy trì sự bình yên của Ngân Thành, hay tiếp tục ở lại chỉ để bảo vệ một mình Lý Hạo?
"Ta biết rồi!"
Giọng nói của Lưu Long vẫn rất bình tĩnh: "Ta sẽ giải quyết! Cục trưởng, ta cúp máy trước!"
Dứt lời ông liền dập máy liên lạc.
Lưu Long liếc nhìn Lý Hạo, trầm mặc một hồi mới nói: "Các ngươi ở chỗ này chờ, không được làm bừa, ta lên trên xử lý một chút!"
"Lão đại!"
Sắc mặt Liễu Diễm thay đổi, "Đây chính là thứ bọn chúng muốn thấy!"
Để đội săn quỷ rời đi, mặc cho Lý Hạo tự mình lo liệu. Bằng không bọn chúng sẽ tiếp tục gây rối trị an nội thành, đến lúc đó, đội chấp pháp ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có thể phân thân ra quản chuyện an nguy của hắn?
Từ đầu đến cuối, mục tiêu của những kẻ này đã là Lý Hạo, vô cùng rõ ràng.
Lưu Long gật đầu, "Ta biết!"
Nhưng ông phải ra ngoài.
Nếu ông không ra tay hoặc không xuất hiện, những kẻ đó sẽ tiếp tục tạo ra đủ loại tai họa. Thủ hộ Ngân Thành, đôi khi không phải chỉ là lời nói suông.
Lưu Long dứt khoát rời đi.
Bấy giờ, sắc mặt Lý Hạo cực kỳ khó coi, không phải vì chuyện Lưu Long rời khỏi mà là vì hắn đang phẫn nộ, không nghĩ tới những kẻ muốn giết hắn lại tàn nhẫn vô lương tâm như thế, hành động không chừa thủ đoạn!
Chúng đang dùng tính mạng toàn thành làm con tin để bức bách đội săn quỷ không được nhúng tay vào.
Ngay cả khi chúng nghĩ rằng đội săn quỷ không đủ giá trị uy hiếp, nhưng để phòng ngừa bất trắc, chúng vẫn chọn dùng bách tính Ngân Thành làm mồi nhử để uy hiếp.
"Đáng chết!"
Trong lòng Lý Hạo gào thét, có điều… hắn bất lực, hắn quá yếu, chẳng thể làm gì để thay đổi cục diện hiện tại.
...
Ngân Thành đêm nay cực kỳ hỗn loạn.
Trời vẫn mưa rả rích không dứt.
Còn may nhờ thế mà các vụ hỏa hoạn ở Ngân Thành đã phần nào giảm bớt thiệt hại.
Mãi cho đến khi Lưu Long xuất hiện, dẫn đầu đội tuần kiểm đi tra xét xung quanh thì bạo loạn ở Ngân Thành mới dần lắng xuống.
...
Ngân Thành cổ viện.
Viên gia.
Giờ phút này, không chỉ có một mình Viên Thạc mà còn có hai Tuần Dạ Nhân là Hồ Hạo và Lý Mộng, vết thương của Lý Mộng có vẻ đã khá hơn nhiều nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.
Hồ Hạo nhìn ra bên ngoài, cảm nhận được sự hỗn loạn ngoài kia liền thấp giọng thì thầm: "Viên lão, chúng ta đã báo cáo với tổng bộ Tuần Dạ Nhân, sẽ sớm có người tới hỗ trợ. Nhưng tốt hơn hết là Viên lão không nên ra ngoài bây giờ, đợi ở đây sẽ an toàn hơn!"
Hồ Hạo mơ hồ đoán được, đối phương cũng không nguyện ý làm kẻ thù đối địch với Tuần Dạ Nhân. Huống chi người mà chúng muốn đối phó không phải là Viên Thạc, mà là học trò của ông - Lý Hạo.
Từ góc nhìn của Tuần Dạ Nhân mà nói thì những kẻ này đúng là gan to bằng trời... Nên giết!
Tuy nhiên, nhiệm vụ hiện tại của hai người là bảo vệ Viên Thạc, vả lại so ra thì Viên Thạc quan trọng gấp trăm lần Lý Hạo, cũng không thể để Lý Hạo đưa Viên Thạc vào chỗ nguy hiểm được.
Viên Thạc không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài.
Bên ngoài đã dần dần an tĩnh lại.
"Thật to gan!"
Viên Thạc đột nhiên lên tiếng, mang theo vài phần lạnh lùng: "Siêu năng về siêu năng, phàm tục về phàm tục, thế giới này dù sao vẫn có vương pháp! Tổ chức này lại quá hung hãn, Tuần Dạ Nhân có biết là tổ chức nào không?"
Quá mức điên cuồng!
Ngân Thành tuy nhỏ bé và hẻo lánh, nhưng dù sao cũng là thành trì chính thống, nay lại bị những kẻ kia dùng làm công cụ để uy hiếp Tuần Dạ Nhân và Tuần Kiểm Ti, quả thật đáng giận!