Chương 120: Tâm Tư Của Lý Hạo
Lý Hạo thở hổn hển kịch liệt, miễn cưỡng duy trì hô hấp pháp, ổn định nhịp thở, cùng Liễu Diễm và những người khác cấp tốc chạy trốn.
Con đường lầy lội ảnh hưởng không ít đến tốc độ của bọn họ.
"Pằng pằng pằng!"
Phía sau vang lên một loạt tiếng súng ống, Lý Hạo không khỏi muốn mắng người.
Chết tiệt!
Các ngươi không phải võ sư sao?
Sử dụng súng như vậy, các ngươi không thấy mất mặt à?
"Coong coong coong!"
Ở phía sau, tấm khiên nhỏ của Trần Kiên phát huy tác dụng rất tốt, chắn được vô số viên đạn đang nã tới. Trần Kiên dùng nó bảo hộ mấy chỗ trọng yếu của bản thân, đồng thời dùng thân hình to lớn của mình chặn cho Lý Hạo và Liễu Diễm, bằng cách này đã cứu được Lý Hạo khỏi bị loạn đạn bắn chết.
Tuy nhiên, nếu cuộc rượt đuổi này cứ tiếp tục, khả năng cao là họ không thể ra khỏi thành.
Lưu Long đến nay vẫn chưa xuất hiện, cũng không biết tình hình bên chỗ ông ta thế nào.
Ngô Siêu và Vân Dao thì đang trên đường đến hội tụ với họ, bây giờ Liễu Diễm là người mạnh nhất, đã gần tiếp cận trình độ Phá Bách, nhưng nàng vẫn không phải là võ sư Phá Bách, trong khi sau lưng lại có võ sư Phá Bách hàng thật giá thật đang đuổi giết bọn họ.
"Tỷ..."
"Câm miệng!"
Liễu Diễm khẽ quát một tiếng, đừng nói chuyện.
Lúc này nói chuyện rất dễ bị phân tâm, làm rối loạn nhịp điệu, một khi bị đuổi kịp thì sẽ rất rắc rối.
"Thả ta xuống... bây giờ... chúng sẽ không giết ta!"
Lý Hạo thở hổn hển, gắng gượng nói hết câu.
Hắn sợ chết, nhưng hắn cũng biết rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi kịp.
Đối phương chỉ là võ sư, không nhìn thấy huyết ảnh trong đội ngũ đó, cho nên hẳn là đám người này được phái tới không phải để giết hắn.
Vẫn còn cơ hội!
Lão sư cũng chưa xuất hiện, đâu phải là hắn không có lá bài tẩy.
Có điều Liễu Diễm hoàn toàn không quan tâm, ánh mắt nàng chỉ có sự lãnh ý và điên cuồng.
"Mập mạp!"
Khẽ quát một tiếng, Trần Kiên đã nhiều lần hợp tác với nàng, không cần nói gì, lập tức hiểu ý của Liễu Diễm.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lý Hạo bị hai người dọa cho run lên.
Liễu Diễm đột ngột ném hắn lên không trung, còn Trần Kiên cầm khiên của mình, quay lại lao về phía vị võ sư Phá Bách đang sắp sửa đuổi kịp!
Liễu Diễm theo sát phía sau, rầm một tiếng, võ sư Phá Bách một quyền đánh trúng cái khiên, khiến Trần Kiên bị ép lùi lại mấy bước, còn may mà không tổn thương được anh ta.
Cùng lúc đó, Liễu Diễm tựa như quỷ ảnh, bóng người lóe lên, một đao đâm về phía nắm đấm của đối phương.
Đoản đao chém qua, không làm tổn thương chỗ trọng yếu mà chỉ để lại một vệt máu trên nắm đấm của y.
Võ sư Phá Bách đang định vung quyền đánh chết Liễu Diễm... đột nhiên cánh tay của y trở nên tê liệt!
Trong nháy mắt, da thịt trên cánh tay nhanh chóng lan ra một mảng đen thui, khiến cho khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của tên kia biến đổi, y nhanh chóng lui về phía sau, tay trái vỗ vào tay phải, một lượng lớn máu chảy ra từ vết thương, máu nhỏ xuống xen lẫn cả máu đen.
"Ngươi dùng độc?"
Võ sư tức giận, võ sư mà lại dùng độc, điều này còn khiến người ta kinh tởm hơn cả việc sử dụng súng.
Nhưng Liễu Diễm không thèm quan tâm, sau khi ngăn trở được đối phương xong liền lập tức nhảy lên, đón được Lý Hạo, rồi lại mang theo hắn bỏ chạy.
Lý Hạo chấn động khủng khiếp.
Liễu Diễm và Trần Kiên thực sự rất can đảm.
Trong tình cảnh đó mà còn dám quay đầu đánh trả.
Hơn nữa còn thành công!
Không hổ là võ sư có thể giết Siêu Năng Giả, kinh nghiệm chiến đấu này hoàn toàn không phải thứ Lý Hạo có thể so sánh.
Truy kích vẫn tiếp tục!
Lý Hạo không còn tâm tư phản kháng, có điều vừa chạy vẫn vừa thường xuyên quay đầu nhìn lại, hắn đang nghĩ xem làm cách nào để giết những tên quỷ diện ấy!
Hắn biết mình rất yếu, nhưng hắn cũng biết rõ... những người này đều biết hắn yếu, hơn nữa còn không dám giết!
Đây chính là lợi thế!
"Tỷ, lát nữa hãy xem ta như lá chắn đi!"
Liễu Diễm không đáp, chỉ tiếp tục cắm đầu điên cuồng chạy, không biết có nghe được hắn nói cái gì không.
Trần Kiên nghe thấy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, Lý Hạo cũng là một kẻ điên.
Ngươi muốn làm lá chắn?
Anh ta mơ hồ đoán được Lý Hạo có ý tứ gì, nhưng nếu hắn phán đoán sai, đối phương thật dám giết hắn thì sao?
Ngươi chỉ là một tiểu tân binh trói gà chưa chặt lại muốn kiếm chút lợi tức từ trên tay võ sư Phá Bách?
Giữ được mạng đã là may!
Bấy giờ, ba người tiếp tục chạy như điên, bọn họ chỉ là Trảm Thập nhưng lại đang tính kế phản kích võ sư Phá Bách, hơn nữa không chỉ có một mình vị cường giả này, mà phía sau y còn có rất nhiều Trảm Thập khác.
Mưa càng lúc càng nặng hạt!
...
Lý Hạo sẵn sàng làm hậu thuẫn là để chọn thời cơ phản sát võ sư Phá Bách.
Liễu Diễm minh bạch ý tứ của hắn, có điều nàng không dám liều lĩnh đánh bạc.
Chuyện này khác với lần trước.
Trước đó để Lý Hạo một mình đối phó với Chu Hạ là vì tất cả mọi người đều sẵn sàng áp trận, đám người Lưu Long đều có mặt, chỉ là Trảm Thập mà thôi, không sợ xảy ra chuyện gì bất trắc.
Nhưng hôm nay Lưu Long vẫn chưa tới.
Liễu Diễm tuy rằng đã gần đột phá Phá Bách, nhưng dù sao nàng vẫn kém hơn Phá Bách một khoảng. Đối thủ lại đông đúc, nếu chỉ là ba đánh một thì vẫn có thể thử một chút, nhưng một khi dây dưa kéo dài thì những tên Trảm Thập đằng sau sẽ kịp đuổi đến đây.
Mưa làm ướt mái tóc dài của Liễu Diễm.
Người phụ nữ này ngày thường rất mị nhân, hiện tại quần áo ướt nhẹp dính chặt vào cơ thể trông càng thêm mê người, nhưng trong ánh mắt không phải là nụ cười đùa bỡn thường thấy, chỉ còn lại sự căng thẳng và ngưng trọng.
Lý Hạo hiển nhiên chẳng có tâm tư mà thưởng thức, hắn bị Liễu Diễm lôi kéo điên cuồng chạy, mệt tới nỗi thiếu điều khói bốc ra từ hai tai.
Phản kích!
Lý Hạo cho rằng bây giờ là thời điểm tốt nhất để đánh trả, bởi vì Siêu Năng Giả còn chưa xuất hiện.
Nếu bây giờ hắn không phản kích, để đối thủ đuổi kịp rồi đánh tới, sợ hắn nguy hiểm tính mạng nên lão sư sẽ ra mặt. Một khi lão sư động thủ, Siêu Năng Giả phát hiện ra thực lực của ông, có khi lại bỏ chạy.
"Không thể tiếp tục như thế này..."
Dù không đặt ra mục tiêu gì cho bản thân nhưng trong lòng hắn cũng có những dự định riêng.
Thu hút tất cả những kẻ muốn giết mình lần này!
Trước khi những kẻ đó tập hợp lại, hắn không thể chết.
Để lão sư có cơ hội ra tay và giết tất cả chúng cùng một lúc!
Lão sư ra tay càng sớm thì hiệu quả thu về lại càng nhỏ.
Siêu Năng Giả có nhiều thủ đoạn, một khi lão sư xuất hiện và giết mấy vị võ sư, thì các Siêu Năng Giả khác có thể tan tác như chim muông, bỏ chạy trong nháy mắt.
Vì vậy, ở đây không những phải cầm cự mà còn phải phản công, để đối phương không ngừng kéo thêm viện quân tới.
Đây là tâm tư của Lý Hạo!
Đây cũng là lý do lần này hắn nguyện ý mạo hiểm, không cam lòng ở lại Ngân Thành cổ viện.
Nếu không, lão sư đã thăng cấp Đấu Thiên, hắn chỉ cần trốn ở đó là ổn, hà tất gì phải liều mạng như thế?