Chương 77: Hiểu Lầm Tai Hại
Chung cư Khải Minh.
Tòa nhà số 6.
Dưới cầu thang tầng 1 của tòa nhà 6 có một ổ chó đơn giản, không được sạch sẽ và có mùi hơi gay mũi.
Đó là nhà của Hắc Báo.
Về phần nhà của Lý Hạo, đó vẫn là của Lý Hạo. Lúc trước ban ngày khi đi làm, hắn sẽ không cho nó vào, hơn nữa nếu thật sự chờ ở nhà thì Hắc Báo cũng không quen, ai có thời gian dắt chó đi dạo đâu, Hắc Báo thích tự do chạy nhảy khắp nơi hơn.
Nhưng hai ngày gần đây, Lý Hạo đều bảo Hắc Báo ở yên trong nhà canh chừng xem có huyết ảnh xuất hiện hay không.
Ổ chó khi trước của nó được dựng bằng mấy bộ quần áo sờn rách và rơm rạ hắn nhặt được ngoài đường.
Ngày thường chẳng ai quan tâm đến Hắc Báo chứ đừng nói đến việc dọn dẹp ổ chó cho nó.
Nhưng từ ngày mang nó về nhà, Lý Hạo cũng đã bỏ rất nhiều công sức, lấy cái đệm sofa không dùng để trang hoàng lại, làm thành cái giường cho Hắc Báo nằm.
Lý Hạo đậu xe đạp, liếc nhìn ổ chó, cũng không nhìn lâu liền nhanh chân bước lên lầu. Trên tay cầm theo một ít đồ ăn thừa, suốt hai ngày bận bịu không thèm nấu nướng, thức ăn cho chó thì Hắc Báo đã sớm ăn sạch rồi, hẳn là hiện giờ nó đang rất đói.
May mắn thay, ban nãy hắn đã mặt dày gói được không ít đồ ăn thừa mang về. Vương Minh rất hào phóng, ra tay gọi một bàn đầy đồ ăn rất ngon, Hắc Báo coi như cũng được hưởng ké.
...
Lên lầu.
Nhà hàng xóm ở tầng hai đang mở rộng cửa.
Bây giờ lầu hai chỉ còn lại một gia đình. Trước đó thì có hai nhưng một nhà đã dọn đi từ mấy hôm trước.
Bác gái hàng xóm nhìn thấy Lý Hạo, vội vàng chào hỏi: "Tiểu Hạo, về rồi đấy à?"
"Vâng, dì Trương, ta tan sở rồi."
Lý Hạo gật đầu, vừa định đi tiếp thì bác gái hàng xóm tỏ vẻ hơi khó xử, cuối cùng vẫn mở miệng nhắc nhở: "Tiểu Hạo, không phải ta chê gì ngươi nhưng ngươi đừng nuôi con chó hoang đó nữa. Cha mẹ ngươi cũng mất rồi, chỉ để lại mỗi căn nhà này, bên trong đều toàn là kỷ niệm. Ban ngày ngươi không ở nhà, lại nhốt chó ở trong khiến nó sủa suốt cả ngày, ta nghi ngờ không biết có phải con chó đó đang phá nhà không!"
Sủa cả ngày?
Lý Hạo hơi giật mình, Hắc Báo vẫn luôn rất ngoan.
Phá nhà?
Không đến mức đó!
Hơn nữa linh trí của Hắc Báo phát triển khá tốt, Lý Hạo đã dặn nó không được phá nhà thì chắc chắn tiểu tử đó sẽ không làm thế.
"Ngươi về xem đi rồi biết."
Bác gái hàng xóm lắc đầu, có chút bất lực, lại nói: "Còn nữa, Tiểu Hạo, gần đây có bị kích thích gì không?"
"..."
Lý Hạo không nói biết nói gì, vì sao bà dì này lại hỏi thế?
"Dì à, ta không sao, có chuyện gì dì cứ nói đi."
"E hèm, chẳng phải gần đây ngươi đi làm về, động tĩnh trên lầu đều không nhỏ sao? Tiểu Hạo, trước đây ngươi tập thể dục cũng chỉ mất có vài phút, bây giờ... thành thật mà nói, có phải ngươi có bạn gái rồi không?"
Hai má bác gái hàng xóm có chút phiếm hồng, ánh mắt sáng lên, "Nếu thật là vậy thì để ý một chút, đừng... đừng tìm mấy người phụ nữ vớ va vớ vẩn!"
"Ban ngày không thấy người, ban đêm lại ‘dằn vặt’ lâu như thế, khụ khụ, như vậy không đứng đắn lắm đâu!"
Vẻ mặt bác gái đau lòng, có lẽ lúc này bà đã não bổ ra một vở kịch rất lớn rồi.
Về phần động tĩnh Lý Hạo gây ra vào ban đêm, bà cũng đã tưởng tượng ra xong, hẳn là hắn gọi mấy cô nàng không đứng đắn về nhà.
Đúng là thanh niên trẻ tuổi có khác!
Thời điểm huyết khí phương cương, lại đang không có bạn gái, nhất định là có tâm tư kia.
"..."
Thật lâu sau Lý Hạo mới mở miệng, ngượng ngùng nói: "Dì à, hiểu lầm rồi, ta chỉ đang tập thể dục thôi! Lần sau sẽ chú ý hơn, ta quên mất tòa nhà cũ này cách âm không được tốt."
"Ta hiểu, ta hiểu!"
Sắc mặt bác gái lớn tuổi đầy ý vị thâm trường.
Hiểu rồi, chàng trai trẻ yên tâm đi, ta sẽ không kể cho ai biết đâu.
Lý Hạo cực kỳ bất lực.
Xong đời! Chắc chắn ngày mai tin này sẽ được lan truyền khắp chung cư, truyền rằng đêm nào Lý Hạo hắn cũng gọi mấy người phụ nữ vớ va vớ vẩn về nhà ‘dằn vặt’, hơn nữa còn là ‘dằn vặt’ cả một đêm.
Không cách nào giải thích được, mà có giải thích người ta cũng không tin!
Lý Hạo không buồn nói thêm, chỉ chào tạm biệt bác gái rồi cất bước lên lầu.
Ai ngờ khoảnh khắc tiếp theo, chỉ một câu nói của đối phương đã khiến Lý Hạo suýt chút nữa ngã khỏi cầu thang.
"Tiểu Hạo, nếu thật sự tìm mấy cô gái thì cũng được, nhưng ngươi đừng có mà... tâm sự với chó nha!"
"..."
Lý Hạo run lên, một võ sư Trảm Thập như hắn mà giờ phút này lại hoàn toàn bị đánh bại bởi người phụ nữ trung niên lầu dưới.
Bác gái còn tỏ vẻ xót xa nói thêm: "Trước đây con chó đen ở dưới lầu, nhà ngươi cũng không có động tĩnh gì. Ngươi vừa đem nó về hai ngày thì đêm nào cũng có động tĩnh... Không phải là dì suy nghĩ nhiều, đừng hiểu lầm ta. Có điều ngươi vẫn nên chú ý một chút, chuyện này thật sự không được đâu!"
Cũng không thể trách bà nghĩ nhiều.
Ngươi xem, trước kia Hắc Báo ở ngoài, nhà ngươi yên tĩnh vô cùng, giờ Hắc Báo ở trong nhà thì buổi tối nhà ngươi liền ầm ĩ, rốt cuộc là tình huống gì, ngươi tưởng ta không biết à?
"..."
Lý Hạo chật vật chạy lên lầu, giọng nói nhanh chóng truyền xuống: "Ta lập tức đưa Hắc Báo xuống lầu, dì Trương, chuyện này thật sự là hiểu lầm!"
Hiểu lầm ta tìm phụ nữ cũng không sao nhưng không thể hiểu lầm ta tìm chó được!
"Ừ, vậy thì tốt!"
Dì Trương không quan tâm nhiều đến vậy, cứ mang chó xuống đi, tuổi trẻ mà, hoàn toàn có thể lầm đường lạc lối.
...
Mở cửa.
Vào cửa.
Đóng cửa!
Lý Hạo thở phào một hơi, nhìn thấy Hắc Báo nhìn chằm chằm mình thì Lý Hạo không khỏi tức giận: "Đã nghe thấy chưa?"
Vẫn là sức chiến đấu của bác gái mạnh, khiến hắn kinh hãi không thôi.
"Gâu, gâu, gâu!"
"Bớt sủa, xuống lầu, về ổ chó của ngươi đi."
“Gâu, gâu!"
Hắc Báo có chút không vui, ổ chó có mùi, liệu có xứng với bộ lông hiện tại của ta không?
Nhìn đi, bóng loáng như bôi mỡ đây này.
Nếu xuống cái ổ có mùi kia ngủ thì chẳng phải sẽ ô uế một thân lông tóc mượt mà của ta sao?
"Đi xuống!"
Lý Hạo nhướng mày, bàn tay lắc lắc như đang cầm hòn đá, Hắc Báo vừa nhìn lập tức nhận ra.
Cục đá!
Hiểu rồi.
Xuống tìm viên đá à, vậy thì bổn cẩu cũng muốn đi.
Không cần Lý Hạo nói thêm, Hắc Báo nhanh chóng mở cửa ra chạy trước...
Lý Hạo dở khóc dở cười nhìn một màn trước mắt. Má nó, cái tên này còn tự mở được cửa nhà mình? !
Cửa vừa mở, một người một chó nhanh chóng xuống lầu.
Cửa lầu hai đã đóng lại, bác gái nghe tiếng Lý Hạo dắt chó xuống lầu thì không khỏi hài lòng mỉm cười, may quá, thanh niên trẻ tuổi này cuối cùng cũng hết lầm đường lạc lối rồi!
...
Dưới lầu.
Hiện tại vẫn chưa tính là quá muộn, bên trong chung cư vẫn có người đi qua đi lại.
Lý Hạo không thèm để ý, thứ hắn cần chính là nhiều người, thời điểm nhiều người thì bình thường huyết ảnh sẽ không xuất hiện.
"Hắc Báo, ăn chút gì đi, cái chén ăn cơm của ngươi đâu rồi?"
Lý Hạo tiến tới ổ chó sờ soạng, dưới tay áo dài, hắn thuận lợi cuốn lấy một viên đá.
Sau khi giấu kỹ thạch đao, Lý Hạo mới đặt đồ ăn thừa xuống đất cho Hắc Báo, nhỏ giọng dặn dò: “Giúp ta theo dõi, người đến thì không sao nhưng “thứ” kia mà xuất hiện thì nhớ sủa mấy tiếng!"
"Gâu gâu!"
Hắc Báo gật đầu, bên trong mắt chó có chút sắc thái sợ hãi, nó cũng sợ huyết ảnh.
Tuy nhiên sủa mấy tiếng thì vẫn có thể.
Lý Hạo không nói gì nữa, cất bước lên lầu.
Sau khi thạch đao tới tay, hai ngày nay vì không muốn thu hút sự chú ý của mấy kẻ thần bí nên hắn vẫn không lấy đi.
Trải qua vài ngày, có lẽ những tên kia cũng không dám khẳng định chính hắn đã lấy thạch đao.
Kể cả Lưu Long, có thể ông ta đã nhìn thấy sự khác biệt trong nhà bếp của Trương Viên, nhưng cũng không chắc hắn là người lấy nó.
Cầm theo thạch đao, Lý Hạo vội vàng lên lầu rồi đóng cửa lại.