Tinh Môn

Chương 87: Không Đáng Giá

Chương 87: Không Đáng Giá


Mấy người đội săn quỷ lúc này không bàn thêm về chuyện Viên Thạc nữa, chỉ tập trung nhìn vào phòng tập bên trong.
Lý Hạo vẫn đang mạnh mẽ tấn công!
Trần Kiên phòng ngự là chủ yếu, bất quá thỉnh thoảng cũng phản đòn, cả hai đang chơi rất quyết liệt.
...
"Kiên ca, cẩn thận!"
Lý Hạo bất ngờ hét to một tiếng, thu hút sự chú ý của Trần Kiên.
Ngay sau đó, một tiếng hổ gầm vang vọng khắp tầng hầm!
"Gào!"
Mãnh hổ rít gào!
Đương nhiên, Lý Hạo đã từng nhìn thấy hổ nhưng chỉ là hổ trong chuồng, chưa bao giờ nhìn thấy những con hổ hoang dã theo đúng nghĩa đen, cũng như chưa từng nghe thấy tiếng hổ gầm thét.
Vì vậy, tiếng gầm này hoàn toàn không thể so sánh được với Viên Thạc.
Viên Thạc là bậc lão sư thực sự đã chiến đấu như những con hổ hoang dã.
Đem hắn so với Viên lão thì chính là sự khác biệt giữa hổ trong chuồng và hổ ngoài chuồng, khiếm khuyết tinh thần giết chóc và lực chấn nhiếp.
Nhưng tiếng hổ gầm đột ngột của Lý Hạo vẫn khiến Trần Kiên có chút biến sắc, màng nhĩ rung động.
Ngay lúc ấy, Lý Hạo tựa như một con gấu đen, dùng hai cánh tay vây chặt Trần Kiên. Vóc người Trần Kiên mập mạp cao lớn hơn kẻ đối diện nhiều, so ra Trần Kiên còn giống gấu đen hơn hắn.
Nhưng vào lúc này, anh ta lại bị chính Lý Hạo tóm chặt lấy rồi bứng lên khỏi mặt đất như đang nhổ một cái cây.
"Argh!"
Lý Hạo hét lên, dùng hết sức bình sinh, toàn lực xuất thủ, kéo ngược Trần Kiên lên, hay tay lắc một cái, mạnh mẽ ném Trần Kiên ra ngoài!
Ầm!
Trần Kiên trực tiếp đập vào tường, trên tường để lại dấu vết rõ ràng, một ít xi măng từ trên tường rơi lả tả xuống người anh ta.
Trần Kiên hơi xám mặt vì bị đập nhưng không tổn thương gì.
Chỉ là có chút kinh ngạc và bất ngờ, nhìn chằm chằm Lý Hạo với vẻ mặt khó tin.
"Phù phù!"
Lý Hạo thở dốc hổn hển, cũng nhìn Trần Kiên bằng ánh mắt khó tin không kém.
Đệt mợ!
Đánh cả nửa ngày, Trần Kiên hầu như không bị thương tích gì ngoại trừ mấy vết cào trên cánh tay.
Đây là người sao?
Lý Hạo hắn thậm chí còn đá vỡ một đường ống bằng thép, nhưng Trần Kiên lại chẳng xây xát gì, mọe nó, thế thì dù có đánh đến tối thì anh ta cũng không bị đánh chết phải không?
Chỉ sợ chỉ có chính hắn là kiệt sức mà chết!
"Kiên ca thật lợi hại!"
Trần Kiên nhất thời đỏ mặt tới mang tai, cảm thấy Lý Hạo là tiểu tử không thành thật, rõ ràng câu này là đang giễu cợt anh ta.
Ba ba!
Lúc này, ngoài cửa chợt vang lên tiếng vỗ tay.
Liễu Diễm cười tươi như hoa bước vào, hai mắt sáng rực nhìn Lý Hạo còn đang mồ hôi nhễ nhại, khoảnh khắc tiếp theo, trong lúc Lý Hạo còn ngây người thì Liễu Diễm đã tiến sát lại gần ôm lấy cổ hắn, dùng ngữ điệu ngọt dính mà nói: "Tiểu Hạo Hạo giỏi quá!"
"..."
Lý Hạo bất động thanh sắc, hắn vặn vẹo người muốn tránh ra nhưng không thể thoát khỏi vị này.
Chóp mũi thoang thoảng hương thơm của người đối diện.
Lý Hạo xoa xoa cái mũi, ngượng ngùng bảo: "Liễu tỷ, thả ta ra trước đã!"
"Ôi, thẹn thùng rồi!"
Liễu Diễm cười đến rung cả người, thay vì buông tay, nàng lại cố ý áp sát vào Lý Hạo thêm một chút, giọng nói ngọt ngào: "Tiểu Hạo Hạo, ngươi tiếp thu năng lượng thần bí nhanh như vậy, có thể dạy tỷ tỷ đây được không?"
Lý Hạo vội đáp: "Liễu tỷ, để ta về hỏi lão sư xem có được không, truyền rồi có bị thanh lý môn hộ không."
"..."
Liễu Diễm ngây người, hồi lâu sau bèn đẩy Lý Hạo ra, trên mặt lộ vẻ u oán: "Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào!"
Tiểu tử thực biết cách từ chối.
Đáng tiếc nàng cũng không đủ khả năng để đắc tội vị kia.
Nếu thật sự bị Viên lão thanh lý môn hộ, vậy nàng phải tìm ai nói lý lẽ đây?
Không thấy vị Tuần Dạ Nhân hôm qua mới chỉ muốn nhìn trộm người ta truyền thụ công pháp thôi mà đã bị Viên Thạc đánh suýt chết sao?
Không nên chọc vào lão gia hỏa ấy thì hơn.
Về phần Lý Hạo, từ khi tấn cấp Trảm Thập xong thì hắn cũng không nghĩ tới việc che giấu.
Ngũ cầm thổ nạp thuật là thứ khó mà che giấu được.
Bởi vì trên người Lý Hạo không có chút năng lượng thần bí nào bên ngoài thân thể.
Vừa nhìn liền biết, hắn đã tiêu hóa sạch sẽ rồi.
Về điểm này thì Viên Thạc đã nói, không quan trọng, Viên Thạc ông cũng như vậy, Tuần Dạ Nhân cũng biết nhưng vấn đề không lớn, biết thì biết, dù sao cũng không học được cách luyện.
Lúc này Lưu Long mới đi vào phòng, ngữ khí ôn hòa và tán dương hiếm thấy: "Không tệ, đã vượt ngoài dự đoán của ta, ta cũng nghĩ ngươi rất thông minh, sau khi dẫn năng lượng thần bí vào người thì sẽ sớm tiến vào Trảm Thập, nhưng nhanh lắm thì cũng phải mất ít nhất một tháng trở lên!"
Không ngờ Lý Hạo chỉ sử dụng một ngày!
Lý Hạo khiêm tốn đáp: "Không phải ta lợi hại mà là lão sư của ta lợi hại! Hôm qua ta đi tìm Viên lão mới thấy ông ấy quả thực rất mạnh!"
Lý Hạo cảm khái một tiếng: "Ngày hôm qua lão sư rất tức giận vì bị người ta rình trộm lúc ông luyện võ, thậm chí ông còn vận dụng lực lượng vốn không nên dùng, một khắc đó lão sư hệt như thần giáng thế, ta nhìn mà hoa cả mắt. Lão sư cũng nói khi ấy ông đã tiệm cận với đỉnh cao năm xưa, thần nhập vào xác. Vừa vặn chứng kiến cảnh tượng này đã giúp ta lĩnh ngộ được Ngũ cầm bí thuật, hơn nữa ông còn dùng thần ý của mình để dẫn dắt ta tiến tới Trảm Thập."
Nói đến đây, Lý Hạo đột nhiên lộ vẻ buồn bã, "Nhưng... lão sư dẫn ta vào Trảm Thập xong lại thổ huyết, ta rất lo lắng… haiz!"
Nghe thế, Lưu Long cũng bất giác thở dài.
Một ít oán giận trong quá khứ cũng theo đó mà tiêu tán.
Tự tiếu phi tiếu, có chút phiền muộn, "Đệ nhất võ đạo tông sư Ngân Nguyệt hành tỉnh rồi cũng tới lúc kết thúc. Chuyện hôm qua ta đã nghe nói. Kỳ thật từ mấy năm trước thì Viên lão đã bị thương không nhẹ, hôm qua còn bị người nhìn trộm bí thuật, dưới cơn nóng giận nên ông ta đã vận dụng chiến lực thời kỳ Phá Bách đỉnh phong, đánh bại hai tên Nguyệt Minh chỉ bằng một chiêu… Haiz, ngẫm lại thật đáng tiếc! Một khắc đó, e rằng ông ta đã thật sự tiệm cận Đấu Thiên, thần nhập vào người. Đó là cảnh giới mà ta mong ngóng bấy lâu, không ngờ ngươi đã nhìn thấy trước."
Bấy giờ, ông không còn ngạc nhiên khi Lý Hạo có thể tiến vào Trảm Thập!
Một võ sư Phá Bách đỉnh cấp, trong lần bộc phát cuối cùng đã lĩnh ngộ thần ý, nhân vật như vậy vốn đã có thể bước vào Đấu Thiên!
Thế nhưng Viên Thạc đã già, nội thương lại quá nghiêm trọng.
Cuối cùng cũng chỉ có thể đưa một học trò đến cảnh giới Trảm Thập, nghĩ kỹ lại thì quả thật là liều mạng không đáng!
Chuyện này mà truyền ra ngoài, ngay cả cường giả trong đám Tuần Dạ Nhân cũng phải cảm khái, thật không đáng!
Lý Hạo tiến vào Trảm Thập thì cũng chỉ là nhân vật nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Nếu Viên Thạc có thể tấn cấp Đấu Thiên thì đó mới là chuyện đáng để quan tâm.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất