Chương 88: Chính Nghĩa
Mấy thành viên đội săn quỷ khi nghe chuyện Lý Hạo kể đều kinh ngạc nhìn hắn.
Thần ý!
Liễu Diễm tán thán: "Thần giáng nhập thân, đây là thủ đoạn của Đấu Thiên! Nếu mấy năm trước Viên lão không bị thương, e rằng ông ta đã thuận lợi bước chân vào lĩnh vực này, trở thành một võ sư trong Lục địa thần tiên rồi!"
Nàng có phần kích động, ước ao, đồng thời còn mang một chút thương cảm!
Đúng vậy, thương cảm!
Thật đáng buồn!
Một tông sư lợi hại như thế, nhưng e rằng từ giờ đến cuối đời cũng không bao giờ còn có thể làm được chuyện đánh bại hai Nguyệt Minh chỉ bằng một chiêu nữa.
Lý Hạo khổ sở lên tiếng: "Vậy nên hôm nay vừa tới thì ta liền muốn thử thực lực của mình, xem thử có xứng với sự vun trồng của lão sư hay không! Bằng không ta khó mà yên lòng!"
Lưu Long khẽ gật đầu, "Tốt lắm! Trần Kiên đang ở giai đoạn Trảm Thập trung đoạn, không phải người mới. Nói chính xác, nếu Trảm Thấp được chia từ 10 đến 99 thì áng chừng Trần Kiên có thực lực khoảng 30! Có điều hắn chuyên phòng ngự là chính. Ngươi có thể đánh hắn thành dạng này thì có nghĩa là ngươi mạnh hơn so với mức Trảm Thập trung bình..."
Chỉ nói về mảng công kích!
Trong thực chiến thì phải xem cả công lẫn thủ, còn chưa kể những thủ đoạn riêng của mỗi người, cho nên chỉ dựa vào một trận đấu giao hữu mà muốn đánh giá hết thảy thực lực thì rất khó nói, có khi kẻ yếu hơn cũng có thể giết chết Lý Hạo như thường.
Lý Hạo có phần thất vọng, "Kiên ca không bị thương, trong khi ta thì đã toàn lực ứng phó rồi!"
"Ngươi còn muốn đả thương hắn?"
Lưu Long bật cười, "Nếu hắn dễ dàng bị thương như vậy thì chúng ta sao có thể săn quỷ? Trần Kiên có thể chịu được một đòn từ một võ sĩ Phá Bách mà vẫn không bị thương quá nặng. Lúc nãy cùng ngươi giao thủ, hắn còn chưa vận thiết y công mà thôi, đừng nói là ngươi thật sự nghĩ Trần Kiên chỉ có chừng đó sức phòng ngự chứ?"
"..."
Lý Hạo càng trở nên bất lực, không ngờ như thế mà vẫn chưa phải dốc toàn lực!
Uổng công ta còn tưởng mình lợi hại lắm rồi!
Lưu Long tính toán một chút, nhanh chóng nói: "Nhìn ngươi thế này, hôm qua tấn cấp Trảm Thập xong thì có lẽ hai khối năng lượng thần bí cũng đã tiêu hóa hết. Ta đã hứa sẽ cung cấp cho ngươi thêm hai khối năng lượng nữa. Định bụng cách vài ngày hãy hấp thu, nhưng bây giờ xem ra… hôm nay làm luôn đi!"
"Lão đại!"
Những người khác đồng loạt nhìn về phía Lưu Long, còn cho Lý Hạo thêm hai khối?
Năng lượng thần bí trong khố phòng cũng không phải thuộc sở hữu của một mình Lưu Long, tuy rằng mọi người đều thấy Lý Hạo rất lợi hại, nhưng đây là thứ mà bọn họ phải vào sinh ra tử mới có được nhiêu đó, hiện tại tùy tiện cho người mới bốn khối, chẳng phải có hơi không công bằng sao?
Lưu Long cười nói: "Nếu lần này cả đám có thể sống sót mà Lý Hạo cũng còn sống, vậy sẽ bớt của hắn một điểm! Nếu hắn chết, phần còn sống chúng ta sẽ chia, nếu như tất cả đều đã chết, giữ lại cũng vô dụng!"
Nghe Lưu Long nói thế, mọi người tức khắc an tĩnh trở lại, ngẫm kỹ mới thấy đúng.
Lưu Long nói xong, lại nhìn Lý Hạo, khẽ thở dài: "Lý Hạo, có thể ngươi vẫn chưa hoàn toàn cảm thụ được, nhưng ta vẫn muốn nhấn mạnh lần nữa. Số năng lượng thần bí kia thật sự rất quý giá. Giết một vị Tinh Quang Sư, dưới tình huống bình thường thì có thể tước được khoảng 5 - 10 khối năng lượng thần bí."
"Giết một vị Nguyệt Minh thì lấy được khoảng 20 - 40 khối. Còn những tên mạnh hơn thì ta không biết, vì ta chưa giết chúng bao giờ."
"Đội săn quỷ của chúng ta đã tiêu diệt 5 tên ma đạo siêu năng, thu thập được tổng cộng 120 khối năng lượng thần bí. Đại bộ phận đã được mấy người bọn ta hấp thu, một số khác thì do những người tiền nhiệm hấp thu... Tiền nhiệm, ý ta là những đồng đội đã ngã xuống. 12 khối năng lượng trong Băng Tinh Tráo mà ngươi nhìn thấy là thứ mà đội săn quỷ chúng ta đã đánh đổi bằng hàng chục mạng người. Hiện tại chỉ còn dư ra chừng đó."
Ông suy nghĩ một chút lại tự giễu cười, "Ngẫm lại thì có 22 huynh đệ đã chết. Nếu dùng mạng người tính toán, một mạng cũng là 5 - 6 khối năng lượng thần bí, bọn họ đều là quân tinh nhuệ của Tuần Kiểm Ti! Ngươi hấp thu thêm hai khối nữa thì xem như gần bằng cái giá của một mạng người rồi!"
Nghe Lưu Long nói vậy, Lý Hạo đột nhiên cảm nhận được sự nặng nề của những khối năng lượng thần bí mà hắn vốn không quá coi trọng.
22 người đã ngã xuống mới thu hoạch được 120 khối năng lượng thần bí.
Chuyện này... đánh đổi quá lớn!
"Lão đại, có đáng không?" Lý Hạo đột nhiên cất tiếng hỏi.
Lưu Long lớn tiếng cười, cười đến hết sức ngông cuồng!
"Đáng! Bởi vì... chúng ta là chính nghĩa!"
Sứ giả chính nghĩa bảo vệ Ngân Thành!
Lý Hạo lẩm nhẩm lại câu này trong lòng, trước đây hắn còn cảm thấy mấy lời tuyên thệ như vậy rất nực cười.
Nhưng vào lúc này, hắn lại cười không nổi nữa.
Có vẻ như lý niệm của Lưu Long không ngụy quân tử như hắn từng nghĩ.
Là chính nghĩa sao?
Có lẽ!
...
Lý Hạo không biết nhiều về Lưu Long hay nói đúng hơn là toàn bộ đội săn Quỷ.
Hắn đã làm việc trong Tuần Kiểm Ti một năm, tuy nhiên rất hiếm khi liên hệ với đội hành pháp.
Tiếp xúc mấy ngày qua, cảm quan cũng lần lượt thay đổi.
Lần đầu tiên khi nghe Lưu Long nói về việc bảo vệ công lý, trong lòng Lý Hạo khi ấy chỉ có hai chữ - ha ha!
Đạo đức giả!
Đội lốt chính nghĩa, lấy thủ đoạn giết người để cướp bóc, đây mà cũng là công lý sao?
Đúng là tự an ủi bản thân!
Thế mà mấy kẻ ngu ngốc của đội săn quỷ dường như đều coi là thật rồi.
Đương nhiên, Lý Hạo không thể hiện ra, cảm thấy nghĩ như vậy cũng không tệ.
Lần thứ hai khi nghe Lưu Long nhắc tới việc này, lúc đó Lý Hạo bắt đầu tự đặt câu hỏi, cái gọi là bảo vệ của Lưu Long rốt cuộc là chân chính là thủ hộ, hay là chỉ vì muốn thực lực mạnh hơn nên nhân cơ hội đó giết chết mấy tên siêu năng làm loạn Ngân Thành, như vậy có được tính là chính nghĩa không?
Kỳ thực hắn vẫn luôn thấy hiếu kỳ, mục đích theo đuổi của mấy người trong đội săn quỷ là gì?
Mục đích thật sự của bọn họ là trở nên mạnh mẽ cường đại hơn sao?
Lĩnh vực siêu năng dường như rất nguy hiểm.
Người bình thường chưa chắc đã không tốt bằng Siêu Năng Giả, nếu Lý Hạo không bị huyết ảnh nhìn chằm chằm, có thể hắn sẽ không biết, không nghĩ tới lại càng không theo đuổi cái gọi là siêu năng lực này.
Trước đây khi còn ở cổ viện, lão sư cũng từng nhắc tới sự tồn tại của các tổ chức siêu năng, chẳng hạn như Tuần Dạ Nhân. Từ khi đó thì Lý Hạo đã biết đến bọn họ, chỉ là không biết tên gọi cụ thể cũng như rốt cuộc bọn họ lợi hại tới cỡ nào mà thôi.
Kỳ thực khi ấy Lý Hạo hoàn toàn không suy nghĩ quá nhiều, hắn cho rằng bọn họ và mình đang ở hai thế giới riêng biệt.
Nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng bây giờ hắn lại bị bức cho không thể không chui sâu vào lĩnh vực này.
Trong lòng thầm nghĩ mọi chuyện, nhưng Lý Hạo không định nói ra.
Hắn thích im lặng.
Đôi khi nói nhiều hơn một chút cũng là vì có mục đích khác, ví dụ như muốn đạt được mục đích của mình.
Từ hơn một năm trước, chính xác là từ ngày Tiểu Viễn mất, hắn đã bắt đầu khoác lên mình chiếc mặt nạ dối trá, thường xuyên nở những nụ cười dối trá rồi.