Tinh Môn

Chương 98: Ngươi Coi Ta Là Kẻ Ngốc?

Chương 98: Ngươi Coi Ta Là Kẻ Ngốc?


Cùng một khoảng thời gian.
Tuần Kiểm Ti.
Lý Hạo đến nơi, trên mặt nở nụ cười vô cùng thoải mái.
"Sáng sớm chim reo, hôm nay là một ngày tốt lành..."
Vui vẻ ngân nga một giai điệu, chờ đợi con cá nhỏ cắn câu sau đó.
Hắn cũng không định vào phòng Cơ Yếu mà là đi thẳng tới tòa nhà của đội chấp pháp.
Văn phòng Liễu Diễm.
Liễu Diễm nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, cũng nghe được tiếng hát dần dần ngừng lại, có chút kinh ngạc, sao hôm nay tiểu tử này vui vẻ quá vậy?
Cốc cốc cốc!
Cánh cửa được đẩy ra.
Lý Hạo mỉm cười, "Liễu tỷ, đến sớm vậy?"
"Ừm!"
Liễu Diễm dựa vào ghế, đôi chân dài vẫn gác trên bàn, dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo.
Nàng tò mò hỏi: "Hôm nay có vẻ tâm tình ngươi rất tốt?"
"Đúng vậy!"
Lý Hạo híp mắt đáp: "Liễu tỷ, trước đây không nghĩ tới, ta chẳng phải là tân binh sao? Lớn như thế này rồi mà ta chưa từng giết gà, nhìn thấy máu đều sợ hãi, có chút run chân, sợ rằng một khi quay đầu thấy cảnh thực chiến thì sẽ bị hù chết, cho nên ta quyết định, ta muốn rèn luyện lòng can đảm của mình!"
Cái quái gì vậy?
Liễu Diễm tự hỏi, bây giờ ta có thể đi đâu tìm chỗ cho ngươi rèn luyện lòng can đảm đây hả?
Thời gian cũng chẳng còn nhiều!
Lý Hạo dường như biết được ý nghĩ của nàng nên cười nói: "Không cần phiền lão đại và Liễu tỷ, ta đã tự mình tìm ra mục tiêu rồi! Hai vị võ sư... hoặc là một võ sư, một người bình thường!"
Lý Hạo lại nói: "Ta tìm ngươi là vì muốn nhờ ngươi cung cấp địa điểm luyện tập, còn phải sắp xếp trận địa cho ta một chút, ta vẫn thấy hơi sợ, dù sao đó giờ cũng là học sinh ngoan, chưa từng đánh nhau, lỡ đâu mới nhìn thấy máu đã lập tức run chân sợ hãi thì mất mặt lắm!"
"..."
Liễu Diễm ngốc trệ nhìn hắn, gia hỏa này hôm nay kỳ lạ thật, "Ngươi tự mình tìm được mục tiêu? Lý Hạo, ngươi muốn học thành người xấu?"
Có phải vì hôm qua mình nói chỉ cần hắn trở thành Siêu Năng Giả thì dù có phạm pháp cũng không sao, nên hắn đã cho là thật?
Sắc mặt Liễu Diễm thoáng chốc trở nên lạnh lùng!
Nàng nói vậy rõ ràng là đang mỉa mai, đứa nhỏ này không hiểu sao?
Tìm người ta làm bia ngắm để được thấy máu?
Nghe mà xem, đây là lời có thể phát ra từ miệng một người tốt sao?
Liễu Diễm chưa bao giờ cho rằng mình là người tốt, nhưng ít nhất nàng biết một điều, chuyện gì bản thân không muốn thì đừng đẩy cho người khác.
Nàng đã phải chịu đựng nỗi đau bị ức hiếp mà không có nơi nào để kêu oan!
Còn Lý Hạo, dường như hắn lại đang trở thành loại người này.
Đột nhiên, hảo cảm nàng dành cho hắn chợt rơi xuống con số âm, thậm chí còn thấy có phần chán ghét!
Nào ngờ Lý Hạo lại dùng khuôn mặt ngây thơ và nụ cười rạng rỡ nói với nàng: "Tỷ à, có hai kẻ xấu đi theo ta, chắc là mấy nhân vật tốt thí mà hắc thủ đứng sau vụ tự thiêu điều khiển! Tuy rằng không dám khẳng định là chắc chắn, nhưng tám, chín phần mười là thế, trước cứ bắt về thẩm vấn xem sao. Vả lại hiện tại mà theo dõi ta, trừ người của đội mình thì nhất định không phải người tốt!”
Lý Hạo đề nghị: "Dù sao ta cũng mới tiến vào cảnh giới Trảm Thập, mỗi ngày đều đánh mục tiêu bằng gỗ thật là nhàm chán, không có tác dụng thực chiến, ta nghĩ chi bằng kêu bọn chúng tới đây cho ta luyện tay nghề một chút!"
"Bắt người?"
Liễu Diễm nhướng mày, "Lúc này mà bắt người chính là đánh rắn động cỏ, không thích hợp đâu."
Lý Hạo xua tay, "Không phải bắt người! Là bọn họ tự mình tới cửa! Còn nữa, bây giờ mà ngươi còn cảm thấy là đánh rắn động cỏ sao? Ta e rằng đối phương đã sớm biết chúng ta cùng phe rồi, xem như chủ động cho chúng biết bí mật của mình, chỉ là không nói toạc ra mà thôi!"
"Vì vậy, nếu thực sự bắt hay thậm chí là giết người, chúng cũng sẽ không quan tâm!"
Lý Hạo suy nghĩ rất rõ ràng, huyết ảnh vốn đã biết sự tồn tại của đám người Lưu Long, thế thì việc gì phải che giấu nữa?
Không có gì để che giấu!
Ngoại trừ phía Viên Thạc là huyết ảnh không biết, còn nội tình bên phía đội săn quỷ thì Lý Hạo cảm thấy bọn chúng đã biết cả rồi.
Cho nên lúc này mà bắt hai tay tốt thí thì chẳng có vấn đề gì cả.
Đối phương căn bản sẽ không quan tâm.
Trước tiên cứ đem về rồi nói tiếp, nhân tiện luyện tay nghề luôn.
Sự chú ý của Liễu Diễm đặt ở câu nói trước đó của Lý Hạo, kinh ngạc hỏi lại: "Tự mình tới cửa?"
Theo dõi ngươi thì thôi đi, tự mình tới đây làm gì?
Có phải ngươi nghĩ ai cũng mất não không hả?
Lý Hạo mỉm cười, "Thật đó! Hai tên đó rất nhiệt tình. Bọn chúng còn nói sẽ tới đây cám ơn, còn muốn gửi cờ thưởng cho ta..."
Mọe nó, tiểu tử Lý Hạo càng ngày càng học hư rồi!
Liễu Diễm không còn gì để nói.
Ngươi coi ta là kẻ ngốc, hay coi những người khác là kẻ ngốc vậy?
Tự mình tới làm bia ngắm cho ngươi, sau đó còn phải cám ơn ngươi, còn muốn đưa cho ngươi cờ thưởng... Ngươi cứ nói thẳng là đối phương muốn đưa đầu tới tặng cho ngươi, đây chẳng phải dễ hiểu hơn sao?
"Ra ngoài chơi đi!"
Liễu Diễm mất kiên nhẫn, hai ngày trước Tiểu Hạo Hạo vẫn còn rất bình thường, hôm nay lại đột nhiên lên cơn, có phải do áp lực quá lớn không?
"Thật..."
"Ngươi mà không cút, ta sẽ cho ngươi một viên đạn!"
Lý Hạo có chút bất lực, thật mà!
Sao lại không tin chứ?
Đúng lúc này, điện thoại văn phòng vang lên.
Liễu Diễm nhấc máy, đó là cuộc gọi từ phòng tiếp dân.
Vừa kết nối đã nghe được tuần kiểm bên kia báo cáo: "Liễu đội phó, có hai người từ bên ngoài đến, nói rằng họ muốn gửi cờ thưởng cho Lý tuần kiểm. Phòng Cơ Yếu báo rằng người đã sang đội chấp pháp, ta hỏi ra thì biết Lý Hạo đến văn phòng đội phó, ngài xem báo cho Lý Hạo xuống một lát giúp ta được không?"
Liễu Diễm: "..."
Liễu Diễm ngơ ngác nhìn Lý Hạo, đây là tình huống gì?
Nàng cúp điện thoại, nhìn Lý Hạo nhíu mày, "Ngươi có chắc người tới gửi cờthưởng cho ngươi chính là người đang theo dõi ngươi không?"
"Chắc 100%!"
Lý Hạo vội vàng gật đầu, cười vui vẻ ra mặt, "Tới nhanh ghê, chỉ chậm hơn ta một chút. Hiệu suất của cờ thưởng này... Chậc chậc, thật kinh ngạc!"
"Tỷ, ta xuống dưới một chút, tỷ xem có chỗ nào thích hợp thẩm vấn chúng không? Ta đưa người qua."
"..."
Liễu Diễm ngốc trệ.
Khá lắm, ngươi đúng là khiến người ta tự đưa mình tới tận cửa, tự mình chọn một chỗ, đưa đầu cho ngươi chém?
Giờ phút này, nàng cảm thấy có phải người theo dõi Lý Hạo có vấn đề về não không, nếu không, sao lại dâng mình lên cho Lý Hạo làm bia ngắm thế kia?
Liễu Diễm khó hiểu, đứng lên nói: "Ta đi cùng ngươi..."
"Đừng!"
Lý Hạo lắc đầu, "Tỷ cứ tìm chỗ là được."
"Vậy thì ngươi đưa bọn họ xuống tầng hầm đi!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất