Có thể, ở nơi này bản thân sẽ tìm được cường cách để tiến thêm một bước. thậm chí là biện pháp để chống chọi lại Vũ Thần Phong.
- Vậy còn muội?
Mộ Dung Yên yếu ớt thở dài, thần tình có chút u oán:
- Vửa rồi, vị Mộc tiểu thư kia hy sinh rất lớn cho huynh đó.
Nàng nói ra một mạch tựa như không chút quan tâm, nhưng ý nghĩa chân thực tróng đó lại là:
- Mộc Vũ Sương cùng mình, Lăng Phong sẽ lựa chọn ai?
Biểu tình Lăng Phong bị kiềm hãm, trước kia cho rằng mình hẳn phải chết, nên có thể biểu lộ tình cảm không chút cố kỵ. Hiện tại bình tĩnh nghĩ lại có chút xấu hổ, nhất là vừa rồi Mộc Vũ Sương xuất hiện càng khiến quan hệ trong lòng hai người tăng thêm một màn sương mù dày đặc.
Nhìn thấy biểu tình bổi rối của Lăng Phong, Mộ Dung Yên cười khúc khích, sẵng giọng nói:
- Huynh yên tâm đi, muội cũng không đinh quấn quít lấy huynh đâu.
Hơi trầm mặc chút, nàng lại nói:
- Muội không biết huynh cùng vị Mộc tiểu thư kia có tình cảm sâu đạm, thế nhưng nàng có thể vì huynh mà cam tâm vứt bỏ mạng sống, chắn hẳn sẽ không thua kém. Có điều muội tuyệt đối sẽ không buông bỏ, vì huynh là của muội!
Sau khi lớn tiếng tuyên bố quyền sở hữu đối với Lăng Phong, Mộ Dung Yên tựa hồ vẫn cảm thấy chưa đủ, đột nhiên bắt lấy cánh tay hắn hung hăng cắn một cái thành dấu vết, cảnh cáo nói:
- Muội không dễ dàng yêu thích một người như vậy! Vì thế huynh đừng mơ tưởng vứt bỏ muội!
- Này...
Lăng Phong nhất thời có chút nhức đầu, cười khổ không nói gì. Hắn thật không ngờ phong cách hành sự của Mộ Dung Yên lại lớn mật như thế. Dám yêu dám hận, một khi đã xác định tình cảm, liền đầu nhập toàn bộ thể xác và tinh thần đi tranh đấu!
Thật sự là cực kỳ bất đắc dĩ!
Nhìn bộ dáng bối rối của hắn, Mộ Dung Yên cười đắc ý, trên nét mặt hiện lên sự ngọt ngào không nói lên lời. Nàng nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Lăng Phong, lẩm bẩm nói: nguồn TruyenFull.com
- Muội tin tưởng huynh nhất định sẽ trở về, mà còn là uy phong trở về, đem đám người dám làm nhục huynh, hết thảy giẫm nát dưới chân! Vì niềm tin này, muội sẽ mãi chờ huynh!
Ốc Đặc thụ thương không nhẹ, may là Lăng Phong mang theo người một ít Kim Tiếu Tử. mà thương thế của hắn chủ yếu là ở Cự Linh. Chỉ cần luyện hóa mấy viên Kim Tiếu Tử này liền có thể hồi phục như cũ. Lăng Phong càng không tiếc vốn, trực tiếp đem hai khỏa tinh huyết nguyên khí hạch giúp hắn luyện hóa, sau khỉ mấy người hồi phục tinh lực, lại bắt đầu tiếp tục lên đường.
Lăng Phong gật đầu đang định trả lời, thì một đạo khí mang cực nhanh từ mặt đất bắn tới, đánh thẳng vào ngực hắn! Khí mang này khí thể hung mãnh, phong duệ đủ để xuyên thủng kim thạch, ít nhất cũng là côn kích cường độ cửu tinh.
- Thật can đảm! Ai dám đánh lén ta?
Một đạo kiếm quang từ đầu ngón tay Lăng Phong bắn ra, trực tiếp va chạm cùng khí mang, ầm một tiếng, song phương đều hóa thành vô hình!
- Ân? Tiểu thư cẩn thận!
Trên đường liên tiếp gặp phải cường giả tập kích, Ốc Đặc thành chim sợ cành cong, đem Xà Linh dưới ngón tay hắn cuộn mình lao tới che chắn lấy Mộ Dung Yên.
- Không cần kinh hoảng, dường như không phải nhắm vào chúng ta.
Chỉ trong chút thời gian ngắn ngủi, lại vài đạo khí mang phóng tới, chình là vài đạo khí mang từ một góc độ kinh người trực tiếp bay vụt vào không trung cách mấy người Lăng Phong bảy tám trượng.
Cường độ công kích như vậy, chính xác không thể kém đến quá mức như vậy, Lăng Phong nhất thời minh bạch mình là gặp phải tai bay vạ gió. Dù sao cũng không thương tốn đến bản thân, hắn tiện tay bắn ra một đạo đao mang nữa, cũng lười xen vào chuyện của người khác, lệnh cho Ốc Đặc tiếp tục lên đường.
- Đao mang này hình như là tuyệt học Mạnh gia Tiêu Diêu Du!
Mộ Dung Yên kinh hô:
- Chẳng lẽ bên dưới là người của Mạnh gia?
Lăng Phong nhướng mày, nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy một mảnh sương mù dày đặc, lấy thị lực của hắn cũng chỉ thấy bên trong có mấy thân ảnh. Nếu Mộ Dung Yên nói như thế, trong lòng ôm tình cảm áy náy, song chỉ của Lăng Phong nhất tịnh, một đạo kiếm cương mãnh liệt chém xuống phía dưới.
Kiếm cương bổ thẳng xuống sương mù, ầm ầm một tiếng, bên dưới dĩ nhiên hiện lên một tầng quang tráo.
Lăng Phong hơi "di" một tiếng. Nơi này không ngờ lại có người bày nguyên trận, hơn nữa uy lực có vẻ không yếu! Hắn cười lạnh một tiếng, Tinh Thiết Kiếm hiện lên trong lòng bàn tay, quát lên:
- Ngự kiếm thuật!
Thân kiếm đâm ra, âm thanh như sấm sét vang lên, ngay lập tức liền bay tới.
Cùng với Thang Thần đánh một trận, Lăng Phong đối với Thiên Địa Lao nắm trong tay lại tinh vi thêm một tầng. Rõ ràng uy lực của nguyên trận quang tráo bên dưới mạnh kinh người, nhưng có lẽ do thời gian quá dài, Lăng Phong nhận biết bên trong xuất hiện một lỗ thủng rất nhỏ.
Một đoàn vụ khí lớn từ trong quang tráo lan ra xung quanh, mỗi lần lan ra, thì tình cảnh bên dưới lại rõ ràng hơn vài phần. Dần dần, cho dù không cần trải qua La Hâm Thủy rửa mắt, hai người Ốc Đặc cũng có thể thanh thanh sở sở nhìn thấy tràng cảnh bên dưới, ngay khi vừa nhìn rõ, bọn họ không khỏi thất kinh!
Bên dưới có hơn mười con dơi toàn thân màu đỏ đậm đang hung ác trừng mắt hướng Lăng Phong, quanh thân phát ra bí văn khí lưu quỷ dị. Bí văn hai bên hô ứng, thoạt nhìn chính là nơi nguyên trận quang tráo vừa rồi phát ra. Bất quá bị một kiếm của Lăng Phong chém phá, văn nguyên trận xuất hiện rất nhiều mảnh nhỏ, đánh mất diệu dụng trước kia.
Ở trên lưng dơi đỏ, có một người toàn thân mặc hắc bảo, hai màu hồng đen hợp lại với nhau kỳ dị vô cùng, gây cho thị gác người xem cảm giác bị trùng kích cường liệt.
- Cường giả trên không trung là ai? Lão phu Áo La Thương Hội Mạnh Viễn Sơn, tiên sinh nếu có thể viện thủ, ta vô cùng cảm kích.
Bị dơi bỏ bao vây ở giữa là một lão giả mặc y phục màu xanh, cả người đầy máu, một cánh tay yếu ướt buông thõng xuống bên cạnh người. Dù là như vậy, ngữ khí vẫn hào sảng vô cùng.
Bên cạnh lão giả là một võ giả trung niên, thần tình kiên nghị, huyền bình trong tay là một cây trường tiên, mỗi khi thôi động đều vẽ lên một vòng tròn thủy quang lan tỏa ra xung quanh bức đàn dơi ra ngoài. Đồng thời quanh thân hắn phát ra Vực Năng không kém, rõ ràng chính là một cường giả Thánh Vực.
Lại nhìn kỹ có thể thấy khóe mắt hắn có nếp nhăn mờ mờ, hẳn là tuổi tác đã cao, nhưng thoạt nhìn lại vẫn như trung niên có lẽ là do tu vi tinh thâm.
- Mạnh bá phụ?
Mộ Dung Yên vừa nghe lão giả nọ tự xưng tên, lập tức kinh hô, cuống quít nói với Lăng Phong bên cạnh:
- Mau cứu bọn họ!
Không cần nàng nhiều lời, Lăng Phong cũng thấy rõ ràng thế cục giữa sân, đám dơi đỏ này rõ ràng là bức linh, từ khí tức, lực lượng bọn chúng phát ra có thể thấy chỉ là hinh dạng cửu tinh, thế nhưng khi chúng liên thủ thi triển nguyên trận lại đem Thánh Vực cường giả khắc chế gắt gao! Nguyên trận kỳ diệu như vậy so với Hắc Thủy Huyền Hỏa Phong Ảnh Trận mà Cảnh Vân hao hết tâm lực sáng tạo cũng mạnh hơn không ít!
- Kẻ dám xen vào chuyện của Bức Tông ta, giết!
Thiên Hành Giả cưỡi bức linh hét lớn:
- Xích Bức Mị Ảnh!
Một đạo huyết ti quang lưu từ trên người đám xích bức bay ra, không ngừng lan tới giữ chung tâm, trong sát na hình thành một hình cầu đường kính chừng ba bốn trượng. Hình cầu này trông như trái tim, không ngừng bành trướng rồi co rút lại, thình thich thình thịch, mỗi âm thanh vang lên đều tựa như dùng hết khí huyết. Lực lượng cường đại cực kỳ kinh người.
Ầm, một tiếng nổ vang. Hai cánh dơi cực lớn màu đỏ từ trong huyết cầu hiện ra, bên trên đầy những chiếc gai nhọn màu trắng. Theo gai nhọn phá vỡ huyết cầu, một thân ảnh dơi trưởng thành xuất hiện.
Bức ảnh ngày càng hiện rõ,hai chân nó nhất thời hung hăng xé ra, cả huyết cầu cuồng nhiên bị xé vỡ, huyết sắc khí lưu tràn đầy thân thể nó, khiến nó tiến thêm một bước bành trướng ra, có vẻ như muốn che phủ cả một vùng không gian nơi này.
- Không tốt, tiên sinh!
Mạnh Viễn Sơn kinh hãi quát lên.
.