Tinh Ngự

Chương 384: Dị biến đột sinh

Âm thanh cảnh cáo vừa phát ra, bức ảnh không lỗ đã như quỷ mỵ chợt xuất hiện trước mặt Lăng Phong. Lăng Phong sớm có chuẩn bị, thấy tình thế như vậy, chợt quát một tiếng, Tinh Thiết Kiếm vũ động một cổ kiếm cương chém thẳng đến.

Một kiếm chém ra, Lăng Phong bỗng dưng hiểu được lời cảnh cáo của Mạnh Viễn Sơn, quanh mình bức ảnh dĩ nhiên phát ra cỗ hấp lực vô cùng, hút chặt Tinh Thiết Kiếm vào trong đó, không thể động đậy! Đồng thời

Không ổn!

- Thiên Địa Lao, chuyển!

Tiếng rít gào ô ô cuồng khởi, kiếm quang bắn ra trong nháy mắt

Thân kiếm điên cuồng rung động, dẫn đến bức ảnh run lên không ngừng, như thần long khuấy động thiên địa. Chấn động ầm ầm, kiếm quang chói mắt từ trong cơ thể bức bắn ra bên ngoài. Nhất thời, đoàn kiếm quang bắn về phía xa, chiếu lên bầu trời một mảnh ngân bạch xán lạn.

- A!

Hơn mười con bức linh Thiên Hành Giả đồng thời kêu thảm một tiếng, máu tươi đỏ tím từ trong miệng phun ra, mùi hôi thối lan khắp không gian.

Đầu lĩnh bức linh Thiên Hành Giả mạnh mẽ nén nhịn, hạ lệnh:

- Người này rất mạnh, mau rút lui! Cho người cấp tốc đem sự tình nơi nay báo lại cho trưởng lão!

Hơn mười người phối hợp không chút kẽ hở, nhất thờ, âm thanh thở hổn hển vang lên, hơn mười bức linh Thiên Hành Giả biết Lăng Phong cường đại, cố ý hướng bốn phương tám hướng tản ra. Điên cuồng, hỗn loạn chạy trối chết!

- Còn muốn chạy?

Lăng Phong cười lạnh một tiếng, điểm trán một cái, bảy thanh kiếm ảnh như điện quang bay ra:

- Một người cũng đừng hòng rời khỏi.

Kiếm ảnh hoa khởi một đường parabol, mạnh mẽ phát ra ra, nhanh chóng bao phủ không gian trong phương viên mấy trượng. Một Vực Năng cường đại lan ra, bức thẳng tới ý thức hải của toàn bộ sinh vật trong phạm vi của nó, khiến tất cả linh hồn, khí tức đều như bị đóng băng.

Ngọc nguyên cấm!

Hôm nay Lăng Phong thi triển Thiên Nguyên Cấm không chỉ ẩn chứa linh hồn lực trói buộc cường đại, hơn nữa còn có một tia khí tức hỏa hệ nguyên lực.

Đối mặt với công kích vượt xa cấp bậc của bản thân, bức linh Thiên Hành Giả nhìn như dại ra, dừng lại giữa không trung, không thể chuyển động.

Mạnh Viễn Sơn kinh ngạc đến ngây người há to mồm. Một câu cũng không thể nói ra, một chiêu Xích Bức Mị Ảnh cường đại ra sao hắn đã từng tận mắt nhìn thấy, e là đã tiếp cận giai đoạn trước Thánh Vực.

Càng khiến kẻ khác khiếp sợ là bức Thiên Hành Giả đều có thể hư không phi hành, ngay tại lúc chạy trối chết với tốc độ cao nhất mà vẫn bị tiện tay nhốt lại, thực lực như vậy cường đại tới mức nào?

Mắt thấy Lăng Phong giơ cao tay lên, Mạnh Viễn Sơn kinh hô:

- Tiên sinh, thỉnh cầu lưu lại một người sống!

Sửng sốt sửng sốt, vô ý thức thả lỏng vài phần, cứ như vậy tạo ra một khe hở, chỉ nghư linh Thiên Hành Giả đầu lĩnh băng lãnh quát lên:

- Cự Linh, giải thể!

Hưởng ứng hắn là từng thanh âm băng lãnh vang theo:

- Giải thể!

- Giải thể!

- Giải thể!

Tức khắc, từng đầu bức linh bỗng nhiện bạo nổ với tốc độ cực nhanh hình thành một đống huyết sắc quang vụ oanh thẳng đến Lăng Phong. Huyết quang dày đặc từ xa trăm trượng chiếc rọi khiến cả người đều đỏ rực!

- Không tốt!

Trung niên Thánh Vực cường giả Khâu Minh thấy thế, thần tình kinh biến, hắn bổ nhào một cái về phía Mạnh Viễn Sơn, chân lực quanh thân điên cuồng lưu chuyển, lập tức một vòng tròn vượt quá mười trượng bảo hộ hai người.

Vừa thấy được bức linh Thiên Hành Giả trên không trung thi triển linh kỹ giải thể, hắn liền minh bạch không ổn, đám sát thủ này, thực lực đều là cửu tinh đỉnh phong, một khi Cự Linh giải thể, thực lực bộc phát ra tuyệt đối đạt tới Thánh Vực.

Hơn mười cường giả Thánh Vực liên thủ đánh ra một kích sẽ kinh khủng tới mức nào? Dù là một ngọn núi cũng có thể bị nổ nát bấy! nguồn TruyenFull.com

Mặc dù cổ lực lượng này là nhằm vào Lăng Phong, thế nhưng dư ba rất có thể sẽ tổn thương đến hai người bọn họ, khiến bọn họ cũng bị nổ thành tro bụi!

Khâu Minh gắt gao che chắn hắn dưới thân, lạnh lùng nói:

- Lão Mạnh, về sau ta sẽ không thể làm Ảnh Tử cho ngươi nữa! Bảo trọng!

- khâu! Ngươi hỗn đản, ngươi...mau buông lão tử ra!

Liều mạng liều mạng giãy dụa, đáng tiếc hắn thụ thương quá nặng căn bản giãy dụa không ra, đành không ngừng giận dữ hét lên:

- Ngày đó kết nghĩa, lão tử đã từng nói, kiếp này có nạn cùng chịu, ngươi nhất định đòi đi trước, đâu đáng mặt huynh đệ a!

Tiếng rống giận không ngừng,

Mộ Dung Yên đáp xuống bên người hai người Mạnh Viễn Sơn, vẻ mặt cổ quái. Trước kia nhìn thấy hai vị trưởng bối từng trông nom mình, vẫn là tràn ngập kích động, lúc này thấy tư thế hai người xấu hổ như vậy, nhất thời vẻ mặt trở thành dở khóc dở cười!

Mạnh Viễn Sơn bị Khâu Minh gắt gao che dưới thân, tư thế thật quá mắc cười, mà lão còn không ngừng giãy dụa, càng khiến người ngoài tưởng tượng vô hạn.

- Ân?

Mạnh Viễn Sơn lúc này mới cảm thấy tình hình có chút không đúng, ngẩng đầu nhìn lại, mới thấy hơn mười quang trụ huyết sắc cường đại khi đến trước mặt Lăng Phong dĩ nhiên chậm rãi dừng lại.

Trong lòng Lăng Phong hiện lên một tia tỉnh ngộ, đối với kiếm điển có thêm một phần nắm chắc!

Phải có cả hai điều kiện này mới có thể hình thành pháp ẩn.

Khâu Minh cùng với Mạnh Viễn Sơn hai mặt nhìn nhau, trong mắt hai người đều lộ vẻ khó tin, do quá mức khiếp sợ bọn họ quên mất tư thế của mình lúc này bất kham ra sao.

- Mạnh bá phụ, ngài vẫn nên mau chóng đứng dậy đi.

Mộ Dung Yên mím chặt môi, vẻ mặt tươi cười.

Mạnh Viễn Sơn lúc này mới chú ý tới, không khỏi đỏ mặt, vội vã quát to:

- Lão binh, ngươi còn không mau buông lão tử ra!

Mộ Dung Yên cảm thấy buồn cười nghĩ đến nghĩ đến vị Mạnh bá phụ này nhiều năm trước chính là bộ dáng đĩnh đạc thô mãng vô cùng, ngày thường không ai dám tranh chấp cùng. Thế nhưng khi Mộ Dung gia gặp đại nạn thì chỉ có vị bá phụ mãng phu này đứng ra lên tiếng vì mình, còn vị tộc trưởng gia tộc ngày thường tao nhã, lúc này lại chỉ biết bo bo giữ mình. So sánh hai bên, khiến nội tâm nàng sinh ra vài phần thân cận.

Đợi đến khi đứng dậy, Mạnh Viễn Sơn mới tỉ mỉ quan sát Mộ Dung Yên:

- Mạnh bá phụ? Ngươi....

Nhãn thần liếc nhìn xung quanh, sau khi thấy Ốc Đặc, hắn mới chợt tỉnh:

- Ngươi là Yên nhi nha đầu?

Từ làn cách biệt năm đó, Mộ Dung Yên bị mang rời khỏi tổng bộ đã vài chục năm, từ một đứa trẻ con nay đã thành bộ dạng như vậy, khó trách Mạnh Viễn Sơn không nhận ra. Nghe được xưng hô quen thuộc của hắn, vành mắt Mộ Dung Yên đỏ lên, nước mắt rớt xuống:

- Mạnh bá phụ, là con.

- Nha đầu?

Mạnh Viễn Sơn không che giấu nổi vẻ kinh hỉ tràn ngập, kích động tới mức chòm râu dựng ngược, không kịp nhiều lời, hắn giậm chân quát lên"

- Lúc trước đưa các ngươi rời khỏi, ta đã không thể chiếu cố, hiện tại nơi này đã có ta, đợi tình hình sáng tỏ, ta đem con đi ngắm phong cánh được chứ? Hiện tại tình huống phức tạp như thế, sao con lại nghĩ tới trở về, vậy không phải là đưa dê vào miệng cọp sao?

Lấy tính tình của lão, muốn mắng là mắng, không chút khách khí. Thế nhưng trong tiếng quát mắng lại lộ ra một mảnh tâm tình muốn che chở, khiến Mộ Dung Yên vô cùng cảm động, Nàng vẫn còn đợi hắn nói tiếp thì Khâu Minh bên cạnh nhịn không được, đưa tay kéo hắn một cái.

Không đợi Mạnh Viễn Sơn mở miệng mắng, hắn lấy ngón tay chỉ Lăng Phong. Mạnh Viễn Sơn đang định nổi giận quát thì thoáng cái sửng sót, lời tới miệng lại nuốt trở lại, hắn do dự nhìn Mộ Dung Yên hỏi:

- Nha đầu, vị tiên sinh này có quan hệ thế nào với con?

Nhìn bộ dáng cẩn thận của hắn, Mộ Dung Yên mỉm cười:

- Vâng, hắn tên là Lăng Phong, hắn là...

Mộ Dung Yên chần chờ một lúc, vẫn là không biết nói gì nữa, đành cầu cứu nhìn về phía Lăng Phong.

Cho dù nhiều năm kinh doanh thương hội đã rèn luyện cho nàng một thân bản lĩnh khéo léo, nhưng nàng vẫn là một nữ nhi mẫn cảm. Lúc này tuy nàng vạn lần muốn tuyên bố "quyền sở hữu" với Lăng Phong, thế nhưng khi thật sự đối mặt với trưởng bối nhà mình, lòng tin này lại không tự chủ được mà giảm xuống, nếu hắn phủ nhận thì sao?

Do chút lo lắng này mà nàng không còn dám tùy tiện nói ra quan hệ của hai người với Mạnh Viễn Sơn.

Lăng Phong mỉm cười tiến lên, rất tự nhiên cúi nửa người nói với Mạnh Viễn Sơn:

-Tiểu tử Lăng Phong gặp qua Mạnh bá phụ.

Tất cả cường giả đều có ngạo khí. Lấy thực lực của hắn lúc này nguyên bản không yếu hơn Mạnh Viễn Sơn, khách khí như vậy là vì ngại quan hệ với Mộ Dung Yên mà thôi.

Mạnh Viễn Sơn hiểu rõ, tự nhiên không dám nhận toàn bộ lễ của Lăng Phong, hắn là một vị siêu cấp cường giả lại tỏ ra khách khí với mình như vậy, thật sự khiến nét mặt già nua của hắn rực rỡ, nhịn không được nở nụ cười lớn. Nhãn thần không ngừng di chuyển qua hai người Lăng Phong cùng với Mộ Dung Yên, tràn ngập vẻ hài lòng.

Mộ Dung Yên bị hắn nhìn mà khuôn mặt nhịn không được nổi lên e thẹn, Đôi mắt đẹp trừng lên với Lăng Phong, nhưng lại khiến hắn có chút không hiểu được, nghĩ: Mình đâu có đắc tội gì với nàng nhỉ?

Nhìn thấy thần tình khó hiểu của Lăng Phong, Mộ Dung Yên lại nhịn không được cười khúc khích. Miễn cường bìn ổn tâm tình xuống, nàng hỏi:

- Mạnh bá phụ, sao các người lại trốn đến đây? Những kẻ vừa rồi truy sát người có lai lịch gì?

Mạnh Viễn Sơn nghe vậy, biểu tình nhất thời trang nghiêm:

- Ai, chuyện này nói ra dài lắm.

Lăng Phong thấy hắn còn đang không ngừng chảy máu, tiện tay đưa một đạo cương khí truyền qua, rồi sau đó giúp hắn luyện hóa một quả tinh huyết nguyên khí hạch. Dù sao lão cũng là cường giả cấp Thánh Vực, chẳng qua thụ thương quá nặng nên khí tức mới trở nên hỗn loạn bất kham, lúc này trải qua Lăng Phong trợ giúp, rất nhanh đã khôi phục lại.

Ngạc nhiên cảm nhận một phen biết được đối với thương thế có tác dụng rất lớn, Mạnh Viễn Sơn cảm kích gật đầu với Lăng Phong, rồi lại nói tiếp:

- Ngày đó Mộ Dung huynh ly kỳ tiêu thất, Hàn gia là hiềm nghi lớn nhất, tuy rằng ta vẫn không tìm được nhược điểm của bọn họ, nhưng nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng ngừng tìm kiếm!

Ngôn từ tràn ngập chí khí nam nhi!

Mộ Dung Yên chấn động, từ trước tới giờ đều là " phú quý trọng tình, nghèo hèn mấy người để ý", gia môn xuống dốc như vậy, mà Mạnh Viễn Sơn vẫn không có ngừng trợ giúp, thâm tình như vậy khắc sâu trong lòng nàng! Nàng cúi đầu thật sâu với Mạnh Viễn Sơn, nói:

- Đại ân đại đức của bá phụ, chất nữ cả đời không quên!

- Mau đứng dậy đi.

Mạnh Viễn Sơn vội vã nâng nàng dậy, cảm thán:

- Nhớ lại năm đó Hàn gia đột nhiên hạ lệnh giết người, dẫn tới các ngươi toàn bộ bị trục xuất khỏi tổng bộ. Ta vẫn nén nhịn không trở mặt cùng bọn chúng, chỉ là nghĩ đến Mộ Dung huynh tiêu thất không minh bạch, nên đành nhẫn nhịn! Mấy năm nay thật khổ cho nha đầu con!

Ho một trận, Mạnh Viễn Sơn lại nói tiếp:

- Nhiều năm trôi qua như vậy, bản thân ta cũng tìm được một chút đầu mối. Nhất là trước đây vài ngày đã phát hiện một nhân chứng quan trọng.

Đột nhiên hắn cười nhạt một tiếng nói:

- Nha đầu, ngươi vẫn nhớ được Ngô Cường chứ?

- Ngô Cường?

Mộ Dung Yên tỏ vẻ suy tư, rồi chợt cả kinh nói:

- Đây không phải là thủ lĩnh thủ vệ của Mộ Dung gia chúng ta sao?

- Không sai, đúng là người này!

Nhãn thần Mạnh Viễn Sơn ngưng lại, phát ra hận ý cường liệt:

- Năm đó Mộ Dung huynh một lần ra ngoài làm nhiệm vụ, phái hắn suất lĩnh thị vệ đi theo, chỉ lần đó chỉ có Hàn gia trở về, Mộ Dung gia thì toàn bộ tiêu thất.

- Chỗ ám muội trong đó dù là kẻ ngu cũng nhìn ra được! Đáng tiếc vì không có chứng cứ, ta cũng không làm gì được Hàn gia. Lần này thủ hạ của ta ngoài ý muốn phát hiện thân ảnh của Ngô Cường, ta lập tức phái người bắt hắn trở về, sau một hồi thẩm vấn, quả nhiên phụ thân ngươi năm đó thất tung có liên quan với Hàn gia! Mà nhiệm vụ lần đó cùng do Hàn gia an bài, đây chính là cái bẫy đem tinh anh của Mộ Dung gia một lưới bắt gọn.

Thân thể Mộ Dung Yên hung hăng run lên, mặc dù trong lòng sớm đã có suy đoán với thân phận cừu nhân. Lúc này chứng thực, nội tâm vẫn nhịn không được kịch chấn, nàng ép mình tỉnh táo lại:

- Bá phụ, vậy lúc trước Hàn gia cùng Mộ Dung gia ta thực lực gần nhau. Thậm chí còn kém hơn một chút, sao có thể làm chuyện này được?

- Ta cũng từng nghi hoặc như vậy, nên không dám xác nhận, bất quá trả qua lần kinh biến này đã cho ta biết đáp án!

Mạnh Viễn Sơn cười bi thảm, nói:

- Ta truy hỏi ra sao Ngô Cường sống chết cũng không chịu trả lời, hởi tới mức hắn thậm chí trực tiếp làm chân lực nghịch chuyển mà tự sát! May là ta sớm đã dùng Phương Kính Song ghi lại nội dung nhận tội của hắn....nên cũng không sợ Hàn gia không thừa nhận!

- Vì vậy nhân cơ hội trưởng lão triệu tập, ta trực tiếp làm khó dễ, muốn làm cho Dư trưởng lão quyết định trục xuất Hàn gia!

Mạnh Viễn Sơn hừ một tiếng, nói:

- Tên cáo già này mặc dù chỉ muốn bo bo giữ mình, nhưng một khi có đại sự có quan hệ tới tồn vong của gia tộc phát sinh, hắn vẫn có thể nhận thức được rõ ràng! Trong thương hội cũng không cấm nội đấu, bất quá cũng phải theo quy tắc, như Hàn gia ngầm bố trí cạm bẫy đối phó với Mộ Dung gia các ngươi, đã gây suy yếu cực lớn đối với thực lực của thương hội, đã là tội lớn rồi/

- Mạnh Viễn Sơn lộ ra biểu tình kinh khủng không gì sánh được. Thân thể thậm chí khẽ run lên, cho thấy nội tâm không bình tĩnh đến mức đó, hắn tựa như đang nhớ lại một màn lúc đó.

Kể cả Mạnh Viễn Sơn cùng với Khâu Minh, tổng cộng mười hai vị Thánh Vực cường giả nhất tề tới gần Phí Thụ Phong, dưới cỗ lực lượng cường đại ở đây, đứng nói người trước Thánh Vực, e là cường giả đỉnh phong cũng chắc chắn thất bại!

Hàn Kinh Phong đối mặt với từng bướ tới gần dĩ nhiên không nói được một lời, cũng không phản bác hay thừa nhận, trên mặt thủy chung giữ nụ cười cổ quái, ngay khi chúng trưởng lão quát chói tai một tiếng quát chói tai muốn xuất thủ bắt hắn...

"Khách khách" một trận tiếng cường quỉ dị vang lên trong đại điện, ngay sau đó một bóng đen xuất hiện, thân ảnh gầy gò lại như cao sơn nguy nga tản mát ra một cỗ khí tức không thể công pháp. Ngay sau đó một con bức linh hắc sắc cực đại bay ra từ trong cơ thể hắn, hai cánh của nó hơi vỗ nhẹ. Một cỗ lực lượng bàng bạc như những mũi tên bắn ra xung quanh.

Phốc phốc phốc phốc!

Hàn gia tứ huynh đệ : Thụ Phong, Tân Phong, Kinh Phong Nghênh Phong Nghênh Phong: lão đại chính là gia chủ đồng thời cũng là nghi trượng của thương hội, lão tam quanh năm xử lsy đối ngoại của thương hội cùng các việc dùng vũ lực, ám sát, trấn áp, thực lực cũng cực mạnh, lão tứ thần bí khó lường, quanh năm ở bên ngoài. Mặc dù có nghe đồn về ác danh thủ lĩnh Huyết Sát của hắn nhưng hắn có thể mang đến lợi nhuận rất lớn cho thương hội, nên mới không có người hạn chế đối với hắn.

Chỉ có lão nhị Hàn Tân Phong bình thường lặng lẽ, ít giao tiếp với người khác, thủy chung tựa như ảnh tử theo sát lão đại. Nghe đồn thực lực của hắn có thể là yếu nhất trong bốn huynh đệ, ngay cả Thánh Vực còn chưa có đạt tới, cần phải dựa vào mấy huynh đệ còn lại mới có vốn liếng đặt chân!

Nhưng hiện tại vừa nhìn hắn xuất thủ, đâu phải yếu như lời đồn? E là cường giả Thánh Vực đỉnh phong cũng không bằng!

.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất