Chương 5: Huyết Trái Huyết Thường (Thượng).
M
erry Christmas & Happy New Year to all
Chiến tranh, chịu khổ nhất vẫn là dân chúng.
Lúc này đã là tháng sáu, nhiệt độ lẽ ra phải rất cao, nhưng tại Thiên Sơn cái lạnh vẫn là bá chủ, từ trước đến giờ chưa từng thay đổi.
Thiên Sơn ngàn năm tuyết phủ, có người nào lại ngu ngốc đến cái nơi giá lạnh này chịu khổ? Nhưng hiện tại thật sự là có người như vậy, hơn nữa còn có rất nhiều người.
- Mẹ kiếp, cái thời tiết chết tiệt này quả thật là không thể chịu được, thật là muốn giết vài tên, dùng máu của chúng để làm ấm thân thể!
Một đại hán cao lớn tựa như dã thú phàn nàn lên tiếng.
- Câm miệng, A Hổ, bây giờ tất cả mọi người đều phải chịu đựng, không nên nói lung tung. Nếu như bị địch nhân phát hiện, mọi cố gắng của chúng ta sẽ hoàn toàn tiêu tan hết!
Một đại hán khuôn mặt lãnh khốc lên tiếng khiển trách.
A hổ vỗ vỗ lên miệng, không dám nói gì thêm. Đối với vị đội trước mặt, hắn quả thật cãi lại. Đương nhiên, hắn cũng không dám oán trách vị tân lão đại của Dã Thú quân đoàn đã bắt bọn họ phải mai phục ở đây.
Lúc trước Tiêu Lâm một quyền đánh nát cự thạch ngàn cân, co lẽ mỗi một người của Dã Thú quân đoàn cũng không thể nào quên. Cũng từ lúc đó, Dã Thú quân đoàn cao ngạo bắt đầu phục tùng Tiêu Lâm.
————————————————� �—
Gió lạnh thét gào từng cơn, trên đỉnh núi không hề có một bông tuyết nào. Đỉnh Thiên Sơn đã sớm biến thành hàn băng cực kỳ cứng rắn.
Lúc này, Trương Tinh Phong đang ngạo nghễ đứng trên đỉnh Thiên Sơn, chung quanh đều là dốc đứng. Bình thường không ai có thể lao lên được nơi này, nhưng Trương Tinh Phong đương nhiên là trực tiếp bay lên. Cùng lên trên này còn có Tiêu Lâm và kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn là Cuồng Long.
- Tiêu Lâm huynh đệ, những người đó tại sao vẫn còn chưa đến? Huynh đệ Dã Thú quân đoàn của chúng ta đã phải chịu khổ lâu lắm rồi!
Cuồng Long trên mặt hoàn toàn không có chút nào đồng tình với Dã Thú quân đoàn, chỉ là cười nhạo.
Tiêu Lâm lúc này lại không có vẻ đùa giỡn như trước kia, sắc mặt nghiêm túc, cũng không trả lời câu hỏi của Cuồng Long. Hắn đang quan sát phía xa xa, một khi có nhân mã của Phụng Dương Bộ xuất hiện, lập tức có thể tấn công.
Trương Tinh Phong đột nhiên mỉm cười nói:
- Không cần lo lắng, những tên gia hỏa đáng thương kia đã đến rồi!
Tiêu Lâm xoay người lại nhìn Trương Tinh Phong. Hắn biết linh giác của Trương Tinh Phong so với hắn mạnh hơn đại rất nhiều, phát hiện trước cũng là chuyện bình thường.
Trương Tinh Phong đột nhiên nhíu mày, quay đầu lại nhìn Tiêu Lâm, nghi hoặc nói:
- Sư đệ, đệ xác định nhân mã của bọn họ thật sự là mười vạn!
Tiêu Lâm không biết Trương Tinh Phong như vậy là có ý gì, nhưng vẫn trả lời:
- Đúng vậy, đây là do Huyết Lang bọn họ điều tra được. Hơn nữa ta người nằm vùng mà đệ an bài tại Nguyên Mông quốc cũng truyền về tin tức, lần này nhân mã Phụng Dương Bộ đến trợ giúp chính là mười vạn!
Hiển nhiên, Tiêu Lâm rất khẳng định.
Trương Tinh Phong nói:
- Vậy thì thật kì quái, linh giác của ta vừa rồi chỉ phát hiện ra có ba vạn người, căn bản là không hề có mười vạn người theo như lời đệ nói!
Tiêu Lâm ngẩn người. ”Ba vạn nhân, như thế nào tựu ba vạn nhân?"
Nhưng sau đó hắn đột nhiên lại nở nụ cười, nói:
- Ba vạn thì cứ ba vạn đi, như vậy huynh đệ Dã Thú quân đoàn không phải là càng thoải mái hơn sao?
- Đệ hãy để cho huynh đệ của Dã Thú quân đoàn nghỉ ngơi trước. Nhân mã của Phụng Dương Bộ mặc dù đều cưỡi ngựa, tốc độ rất nhanh, nhưng muốn đến nơi này thì ít nhất cũng phải mất thêm nửa ngày!
Trương Tinh Phong nhìn các chiến sĩ Dã Thú quân đoàn đang phải chịu giá rét bên dưới chân núi.
Tiêu Lâm gật đầu, lẩm bẩm nói: " Ân ...... Còn nửa ngày, ân ...... Có thể cho chiến sĩ Dã Thú quân đoàn nghỉ ngơi, giữ gìn thể lực, khi chiến đấu mới có thể phát huy hoàn toàn sức mạnh!"
Tiêu Lâm không cũng không chào Trương Tinh Phong và Cuồng Long, trực tiếp bay xuống.
Trương Tinh Phong và Cuồng Long đều cảm thấy ngạc nhiên, sau đó lại mỉm cười. Hai người đều chăm chú nhìn xuống mặt đất bao la bên dưới, cũng không nói một lời nào.
- Hữu tiên sinh!
Thanh âm của Trương Tinh Phong đột nhiên vang lên.
Cuồng Long ngẩn người, hắn không nghĩ đến Trương Tinh Phong đột nhiên lại xưng hô hắn là "Hữu tiên sinh". Cuồng Long khẽ liếc nhìn Trương Tinh Phong, Trương Tinh Phong vẫn đang nhìn xuống mặt đất bên dưới.
- Ân ...... Trương bá tước, có chuyện gì vậy?
Cuồng Long cũng không gọi Trương Tinh Phong là "Tinh Phong huynh đệ" mà lại gọi là "Trương bá tước".
- Ngươi đến chỗ của sư đệ ta, không phải đơn giản chỉ là để tìm một đối thủ đấy chứ?
Trương Tinh Phong nói rất bình thản, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng.
Cuồng Long mỉm cười nói:
- Đúng vậy!
Trương Tinh Phong không lên tiếng, trầm mặc hồi lâu, một lúc sau mới lên tiếng:
- Ngươi đến chỗ của sư đệ ta là vì chuyện gì?
Cuồng Long không trả lời, mà hỏi lại:
- Trương bá tước, ngài có biết tại sao Ma Tông chúng ta có thể trng mấy ngàn nay không hề bị tổn hại gì hay không? Cho dù là Thiếu Lâm cũng đã từng có nguy cơ bị diệt môn!
Trương Tinh Phong gật đầu. Chính xác, Thiếu Lâm không phải đã từng từng có nguy cơ bị diệt môn, mà là thật sự bị diệt môn, sau lại thành lập lại mà thôi. Mặc dù Thiếu Lâm có những siêu tuyệt cao thủ, nhưng đối mặt với trăm vạn đại quân, những cao thủ này có can đảm hiển thân hay sao? Đặc biệt những người tu phật kỵ nhất chính là giết người. Từ xưa đến nay, dường như thật sự chỉ có Ma Tông là không hề rung chuyển.
Cuồng Long tiếp tục nói:
- Đương nhiên sự tồn tại của Ma Điện cũng là một nguyên nhân trong đó, nhưng nguyên nhân chủ yếu chính là Ma Tông đối với các thế lực đều có thái độ thân thiên. Có phải rất kỳ quái hay không?
Trương Tinh Phong không hề nghi ngờ, trong lòng chỉ có kính nể đối với quy tắc này của Ma Tông. "Lấy đức phục người" trăm ngàn năm qua vẫn được tán dương, nhưng chân chính làm được lại không có mấy người. Ma Tông thế lực khổng lồ, lại dùng thái độ thân thiên đối đãi với ngươi, chẳng lẽ ngươi lại muốn đối đầu với bọn họ hay sao?
Đây có lẽ chính là nguyên nhân mà Ma Tông mấy ngàn năm qua không hề lay chuyển.
- Lần này, ta nhận lệnh của thánh chủ đến chỗ của Tiêu Lâm huynh đệ, chính là vì muốn thiết lập quan hệ hữu hảo với Trương bá tước. Đương nhiên ta cũng có cảm tình với Tiêu Lâm huynh đệ, nhưng không hề liên quan gì đến chuyện này.
Trương Tinh Phong không nói gì. Lời nói của Cuồng Long làm cho người ta rất khó tin tưởng. Chẳng lẽ Hữu tiên sinh của Ma Điện chạy đến đây chỉ là muốn thiết lập quan hệ với?
Trương Tinh Phong lại quên mất, trong mắt của các siêu cấp thế lực, công lực siêu tuyệt của hắn đại biểu cho cái gì? Thánh chủ của Ma Điện có thái độ đối với Trương Tinh Phong như vậy, không hề kỳ quái một chút nào. Dựa vào nhãn quang của thánh chủ, hắn đương nhiên biết thân phận và công lực của Trương Tinh Phong có thể phát huy lực lượng mạnh đến mức nào.
- Ừ ......
Trương Tinh Phong cũng không nói thêm gì với Cuồng Long, giống như không hề hoài nghi hắn.
Một cơn gió lạnh từ lưng chừng núi quét qua đỉnh Thiên Sơn, những bông tuyết hiếm hoi từ trên đỉnh cao nhất của Thiên Sơn từ từ rơi xuống, che khuất thân thể của Trương Tinh Phong. Khi những bông tuyết rơi xuống, Cuồng Long và Trương Tinh Phong đã biến mất. Đỉnh Thiên Sơn lại khôi phục vẻ hoang sơ như chưa từng có bóng người đặt chân đến.
Một ngày sau, dưới chân núi Thiên Sơn.
Hôm nay khí trời rất tốt, ánh mặt trời chói chang trên thảo nguyên, nhưng dưới chân núi Thiên Sơn thì gió lạnh vẫn thét gào như trước.
Ngõa Khắc đang suất lĩnh ba vạn đại quân đi đến, hắn có vẻ rất đắc ý. Vốn trong tộc an bài mười vạn đại quân đồng thời đi đến, nhưng bởi vì vấn đề lương thảo, cho nên để cho ba vạn đại quân đi đến trước.
"Mẹ kiếp, còn không phải là vì để cho bộ tộc khác xuất ra nhiều người, thì cũng sẽ chết nhiều người hay sao. Cái gì vấn đề lương thảo, đều là hỗn đản!" Ngõa Khắc lẩm bẩm nguyền rủa, nhưng chỉ trong nháy mắt lại tươi cười: "Ân, bọn họ không đến, Ngõa Khắc ta càng có thể lập nhiều chiến công!"
Ngõa Khắc hét lớn:
- Mẹ kiếp, nhanh lên một chút. Nếu như chậm hơn so với Thiên Dương Bộ, Vũ Dương Bộ, vậy thì các ngươi hãy đi chết hết đi!
Ngõa hét lên hai lần, cảm giác rất là sảng khoái.
Đột nhiên Ngõa Khắc cảm thấy một trận gió lạnh, thân thể khẽ run lên. Hắn nhìn phía trước, nói:
- Ân ...... Đã đến Thiên Sơn rồi, Phong Vũ Quan cũng còn các không xa nữa!
————————————————� �———————
Tiêu Lâm cặp mắt khẽ nhíu lại, nhìn đại đội kỵ binh cách đó không xa.
Tân tình của hắn lại không hề kích động, chỉ có bình tĩnh. Tràng cảnh đêm hôm đó lại hiện lên trong đầu, năm trăm hảo hán Dật Đồ điên cuồng chém giết chiến sĩ Phụng Dương Bộ.
- Sát!
Tiêu Lâm điên cuồng gầm lên một tiếng, thanh âm khiến cho cả mặt đất cũng đều chấn động. Kỵ binh của Phụng Dương Bộ phía trước có người vì tiếng gầm này mà sợ đến mức rơi xuống ngựa.
- Sát!
"Hắc hùng" Thiết Đầu Thân cao hai thước hai, cầm Lang nha bổng gầm lên xông vào đám kỵ binh.
- Sát!
Xích Đồ, Xích Phong, Xích Lôi và những dũng sĩ của Dật Đồ tộc đã chờ đến đỏ mắt, điên cuồng giơ Trảm mã đao xông đến. Bọn họ đều đã đạt đến Tiên thiên cảnh giới, trên thân đao khẽ lóe lên những tia sáng.
- Sát!
Đỉnh cấp tiên khí Phách Tản Phủ phát ra quang mang chói mắt, phẫn nộ bổ về phía các kỵ binh.
- Sát!
Năm vạn dũng sĩ của Dã Thú quân đoàn đều điên cuồng hét lên. Vũ khí trong tay xông về phía ba vạn kỵ binh của Phụng Dương Bộ.
Nợ máu cuối cùng cũng phải trả bằng máu!
Chơi Võ Lâm Chi Mộng
Chơi game kiếm hiệp có bản quyền từ Kim Dung!
Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com