Chương 3
Sau khi nói lời chia tay với Tạ Diễm, tôi đã chặn hết mọi phương thức liên lạc của cậu ta.
Nhưng tôi không ngờ Tạ Diễm lại là một kẻ điên rồ, cậu ta dám xông thẳng đến trường, giữa thanh thiên bạch nhật bắt tôi về.
Sau khi bị Tạ Diễm giam cầm, tôi đã điên cuồng phản kháng, nhưng vô ích.
Dưới thế lực ngập trời của nhà họ, tôi chẳng khác nào miếng thịt cá mặc người xâu xé.
Tôi ghét tất cả những dấu vết cậu ta để lại trên người tôi.
Tạ Diễm đi sớm về khuya mỗi ngày, cậu ta còn không cho phép tôi nói chuyện với bất kỳ ai trong biệt thự.
"Tạ Diễm, sau này tôi không chia tay với cậu nữa, chúng ta có thể giống như trước đây không?"
"Tôi muốn quay lại trường học."
Tôi cố gắng lấy lòng Tạ Diễm, lẽo đẽo theo sau cậu ta, đưa quần áo, chuẩn bị nước tắm cho cậu ta.
Bây giờ tôi đã khôn ra rồi, chọc giận Tạ Diễm tôi sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Tạ Diễm dường như hiểu rõ những gì tôi nghĩ trong lòng, thản nhiên chấp nhận sự lấy lòng của tôi.
Sau khi tắm xong, Tạ Diễm chỉ quấn một chiếc khăn tắm bước ra.
Tóc cậu ta ướt sũng, vài giọt nước từ đuôi tóc lăn xuống, chảy qua những thớ cơ bắp rắn chắc, cuối cùng rơi xuống sàn nhà.
Vóc dáng của Tạ Diễm rất đẹp, trong lòng tôi không khỏi nảy sinh vài phần ngưỡng mộ.
Nếu tôi cũng có một cơ thể cường tráng như Tạ Diễm, đủ mạnh mẽ rắn rỏi, có lẽ tôi đã không phải chịu đựng tất cả những điều này?
Sẽ không bị bạn học bắt nạt, bị chế giễu là giống con gái, bị đặt cho cái biệt danh "ẻo lả", càng sẽ không bị Tạ Diễm để mắt tới.
"Muốn đến trường?"
Tôi gật đầu.
"Cởi quần ra, nằm sấp lên giường."
Sắc mặt tôi lập tức trắng bệch, dù biết không thể trốn thoát, nhưng vẫn không muốn chấp nhận.
Một bộ phận khó nói vẫn còn âm ỉ đau.
"Không muốn? Vậy thì đừng mơ."
Tôi vội vàng nắm lấy tay Tạ Diễm.
Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, còn để ý lần này làm gì nữa? Tôi càng sợ cậu ta thật sự chia sẻ tôi cho đám anh em tốt của cậu ta.
Những cậu ấm nhà giàu như Tạ Diễm sao có thể hiểu được? Đối với một đứa trẻ mồ côi mà nói, việc được vào đại học khó khăn đến nhường nào.
Tâm trạng của Tạ Diễm tốt lên trông thấy.
Cậu ta không còn hạn chế tự do của tôi nhiều như trước nữa, tôi có thể nói chuyện với vệ sĩ, có thể nói chuyện với người hầu.
Tôi đã thử tìm kiếm sự giúp đỡ của họ, nhưng hễ ai nói chuyện với tôi, tôi đều không thấy họ lần thứ hai.
Tạ Diễm luôn giám sát mọi hành động của tôi, tôi không dám thử liều lĩnh nữa.
Tôi nguyện ý chờ đợi, chờ đến ngày Tạ Diễm chán ghét tôi, chờ đến ngày cậu ta đá tôi ra.
Dù sao cũng chẳng có ai thực sự thích tôi.
Cuối cùng, tại bữa tiệc của nhà họ Tạ, tôi đã nhìn thấy một tia hy vọng.