Chương 7
Tháng thứ ba bị giam cầm, tôi gặp mẹ của Tạ Diễm.
Bà ấy đến vào lúc Tạ Diễm không có nhà.
"Cậu là Thẩm Túc?"
"Gầy như que củi thế này, Tạ Diễm không cho cậu ăn cơm à?"
Bà ấy dùng ánh mắt tò mò và dò xét đánh giá tôi.
Như thể đang thắc mắc một chàng trai gầy gò, sắc mặt tái nhợt như này, sao lại lọt vào mắt con trai bà ấy được.
Một người tầm thường đến thế, mà con trai bà ấy chơi mãi ba tháng vẫn chưa chán.
Tôi không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn thẳng vào mắt mẹ Tạ Diễm.
Chuyện này, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình có gì sai.
"Cái này phải hỏi quý tử nhà bà, hắn đã làm những gì."
Mẹ Tạ Diễm gọi người làm trong nhà đến, chỉ vài phút sau đã biết chuyện gì xảy ra trong mấy tháng qua.
Sắc mặt mẹ Tạ Diễm thoáng chốc thay đổi, ngạc nhiên vài giây rồi lại đầy vẻ xót xa, áy náy.
Tạ Diễm giấu quá kỹ, bà ấy không hề biết mối quan hệ giữa chúng tôi.
"Má nó, thằng con ngu ngốc nhà tôi lại làm chuyện ngu xuẩn rồi."
"Dì xin lỗi con thay nó."
"Con đừng sợ, dì sẽ bồi thường cho con, đây là một triệu, à không, đổi thành cái thẻ mười triệu này. Xin lỗi con, dì đã không dạy dỗ tốt con mình, để nó làm ra chuyện đáng sợ như vậy với con."
"Dì sẽ không để bi kịch này tái diễn."
Thái độ của mẹ Tạ Diễm nằm ngoài dự đoán của tôi.
Tôi cứ tưởng, bà ấy sẽ đứng về phía con trai mình.
Nhận ra sự nghi ngờ của tôi, mẹ Tạ Diễm cười buồn: "Để con chê cười rồi."
"Thật ra, giữa dì và thằng con đó, không có nhiều tình cảm."
Trước khi Tạ Diễm về, mẹ Tạ Diễm đã kể cho tôi rất nhiều chuyện về nhà họ Tạ, còn giúp tôi giấu kỹ mười triệu, giúp tôi trốn đi.
Tôi đã lâu lắm rồi mới cảm nhận được nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.
Cuối cùng, tôi cũng tìm được sơ hở của bọn họ.
Mẹ Tạ Diễm và tôi có cùng một trải nghiệm.
Bà ấy bị bố Tạ Diễm cưỡng ép, rồi có Tạ Diễm.
Cho nên bà ấy không thích đứa con này, thậm chí là ghét bỏ.
Tạ Diễm từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương của mẹ, lại bị người cha tính tình nóng nảy, thủ đoạn độc ác nuôi lớn, tính cách cũng trở nên giống bố, thất thường, đúng là một tên điên con chính hiệu.
Sau khi gặp tôi, cũng cố chấp học theo bố hắn, giở trò cưỡng ép, giam cầm.
Nói trắng ra, chẳng phải là một đứa trẻ thiếu thốn tình yêu thương sao?
Đây là lần đầu tiên tôi nhận được lời xin lỗi, nhưng người nên xin lỗi không phải là bà ấy.