Tinh Túc

Chương 8

Chương 8
Sau khi mẹ Tạ Diễm rời đi không lâu, Tạ Diễm cũng về.
Hắn từ phía sau ôm chặt lấy tôi vào lòng, đầu tựa vào hõm vai gáy tôi, thỉnh thoảng môi lại cọ vào sau cổ tôi, khơi dậy một trận ngứa ngáy.
"Bảo bối Thẩm Túc, hôm nay có nhớ anh không?"
Tôi không chút biểu cảm đẩy hắn ra.
Dùng giọng điệu máy móc đáp lại hắn: "Muốn làm thì nhanh lên."
Tạ Diễm ngẩn người vài giây: "Ý cậu là sao?"
"Chẳng phải là vì cái này sao? Hà tất còn phải giả vờ thích tôi làm gì?"
Tôi biết rõ làm thế nào để chọc giận Tạ Diễm, tính khí hắn như pháo đốt, đụng vào là nổ.
Đúng như tôi nghĩ, mặt Tạ Diễm đầy vẻ giận dữ.
"Chẳng qua chỉ là một con đĩ bị chơi nát mà thôi, thật tưởng mình dát vàng chắc?
"Cả đời này cậu chỉ xứng ở trên giường đàn ông."
Tạ Diễm giận dữ bỏ đi.
Ngày hôm sau, Bùi Lâm Chi đến đón tôi từ rất sớm.
Tôi lộ ra vẻ mặt vô cùng mong đợi, chờ đợi Bùi Lâm Chi đến.
Bùi Lâm Chi đối xử với tôi vẫn tốt.
Không thô bạo như Tạ Diễm.
Ít nhất ở bên anh ta, trên người tôi sẽ không có thêm vết thương mới.
Tôi không mặc những bộ quần áo hàng hiệu đắt tiền mà Tạ Diễm mua cho, mà thay vào chiếc áo phông trắng đơn giản mà trước đây tôi thích nhất, ngồi ở phòng khách đợi Bùi Lâm Chi.
Bùi Lâm Chi vừa bước vào cửa, tôi đã cười chạy về phía anh ta.
"Lâm Chi, anh đến rồi."
Tạ Diễm vừa từ phòng ngủ đi ra khựng lại, nghi hoặc nhìn tôi một cái.
"Cậu gọi anh ta là 'Lâm Chi', hôm nay uống nhầm thuốc à?"
Tôi cố ý lờ hắn đi, tiến lên chủ động nắm lấy tay Bùi Lâm Chi: "Chúng ta đi thôi."
Phía sau truyền đến một tiếng động lớn, cửa phát ra tiếng kêu đáng thương.
"Thẩm Túc, hôm nay sao vui vẻ vậy?"
Bùi Lâm Chi cũng nhận ra sự kỳ lạ của tôi, nhưng không sao cả.
"Bởi vì tôi đã nghĩ thông suốt một chuyện, mỗi lần ở bên anh tôi đều vui vẻ."
"Anh đẹp trai như vậy, lại dịu dàng, tuy trước đây không giúp tôi trốn thoát, nhưng tôi tin anh thật sự muốn giúp tôi, tốt hơn cái tên thô lỗ Tạ Diễm nhiều."
"Tôi thích ở bên anh hơn."
Như nghe được tin tức chấn động nào đó, vẻ mặt Bùi Lâm Chi cứng đờ rất lâu.
Mãi đến khi về đến nhà họ Bùi, anh ta mới hoàn hồn.
"Thẩm Túc, những gì cậu nói đều là thật sao?"
Tôi không biết cơ thể gầy gò của mình có ma lực gì, hai người như nghiện, mấy tháng cũng không chán.
Đã như vậy, tôi không thể không tận dụng cho tốt.
"Đương nhiên rồi. Hôm nay tôi là của anh, muốn làm gì cũng được, tôi sẽ vô điều kiện phối hợp với anh."
Bùi Lâm Chi như bị nghẹn, khẽ ho vài tiếng, chỉ là giọng điệu trở nên lạnh nhạt hơn.
"Tưởng rằng nịnh bợ tôi là có thể trốn thoát? Thẩm Túc, đừng nằm mơ nữa, chỉ là một món đồ chơi thôi, tôi căn bản không để ý."
"Thật sao? Nhưng hôm nay anh đích thân lái xe đến đón tôi, tôi rất vui đó."
Bùi Lâm Chi đại phát từ bi đưa tôi đến trường.
Trên đường gặp rất nhiều bạn học cũ, nhưng không ai quan tâm đến chuyện tôi nghỉ học một năm, ngược lại kinh ngạc vì sao tôi lại quen biết một nhân vật phong vân như Bùi Lâm Chi.
Trong những ánh mắt đó có sự tò mò, có sự khinh bỉ, một người nghèo rớt mồng tơi bình thường như tôi mà có thể đứng cạnh Bùi Lâm Chi, quả thực là một sự may mắn tột độ.
"Cảm ơn anh, Lâm Chi, đã đưa tôi đến trường, không giống như Tạ Diễm, hắn ngay cả cửa cũng không cho tôi bước ra."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất