Chương 105: Bẫy một chiếc xe mới! (3)
“Thật mà, chỉ là nói quá một chút thôi mà!”
“Hoa khôi còn chẳng thèm nhìn mày một cái, mày lại dám nói mày từ chối hoa khôi, rõ ràng là mày đi tìm hoa khôi, lại bị Giang Chu đuổi đi, mày lại nói hoa khôi đi tìm mày, cái này gọi là nói quá à?”
Trịnh Vũ nuốt nước miếng, không biết nên nói gì cho phải.
Mà lúc này, Tiền Dung Dung cũng đã nghe được câu chuyện chân thật, trên mặt viết đầy vẻ khó tin.
Anh Trịnh Vũ lại nói hoàn toàn ngược lại?
Chăng trách sau khi nghe xong thì Quách Vĩ lại có biểu cảm như ăn ruồi chết.
Tại sao Trịnh Vũ lại là một người như vậy chứ?
“Anh Ngụy!”
“Sao thế cậu em Giang?”
Giang Chu nhẹ giọng cười: “Em không biết người này, ngoài ra, bây giờ tên này vẫn đang trong thời kỳ thực tập, toàn bộ trách nhiệm đều thuộc về cậu ta.”
Chủ xe BMW lập tức phấn chấn: “Nói thật, anh chỉ nể mặt cậu nên mới không so đó, nhưng nếu đã vậy, thì anh có thể ra tay ác một chút rồi?”
“Tùy ngài làm xằng làm bậy, vô pháp vô thiên, không cần nể tình!”
“Vậy sau này cậu em sẽ không trách anh Ngụy đây không nể tình chứ?”
Giang Chu lập tức lắc đầu: “Chờ anh xử lý chuyện này xong, tới Lâm Giang xem sẽ bày rượu mời anh.”
Chủ xe BMW lập tức cười nói: “Anh đã cảm thấy xe màu trắng không đẹp lắm, nhưng vẫn cố gắng chạy, vừa hay có thể đổi chiếc xe khác rồi!”
“Quyết định vậy nhé!”
“Không thành vấn đề, cậu em cứ đi trước đi, anh đây xử lý xong chuyện sẽ qua tìm cậu.”
Giang Chu nhìn chằm chằm vào Trịnh Vũ một lát, rồi quay người, dẫn mọi người về xe.
Lúc này, sắc mặt Trịnh Vũ đã tái nhợt.
Đổi xe mới?
Đây chính là BMW đấy!
Cha mẹ tuyệt đối sẽ đánh chết mình.
Không được, phải nghĩ biện pháp, nhất định phải nghĩ biện pháp.
Trong lúc hoảng hốt, Trịnh Vũ bỗng nhiên nghĩ thông suốt.
“Dung Dung, em có thể liên lạc với cha mẹ em một chút không, giúp anh bồi thường ít tiền?”
Tiền Dung Dung hết sức kinh ngạc: “Nhưng em chỉ ngồi xe thôi mà!”
Trịnh Vũ đã hơi lắp bắp: “Đúng thế, nhưng anh không thu phí xe của em đúng không? Dù sao em cũng phải đưa một ít chứ.”
“Anh có bệnh à? Tôi đã bảo cha mẹ mình sẽ đến đón, nhưng anh nhất định phải bắt tôi đi với anh, giờ còn muốn cha mẹ tôi bỏ tiền?”
“Anh. . .”
“Anh đừng nói nữa, sao tôi cảm thấy anh nực cười thế nhỉ.”
“Tôi nực cười? Tôi có lòng tốt cho nên mới đến trường học đón cô đó.”
Tiền Dung Dung chán chả buồn nói nữa.
Cô ta quay đầu nhìn thoáng qua đám người Giang Chu, phát hiện xe của họ vẫn chưa đi.
Vì vậy, cô ta lập tức bỏ Trịnh Vũ lại, chạy qua bên đó.
“. . .Ngữ Vi, xe của mọi người vẫn còn một chỗ, có thể cho mình đi nhờ xe không?”
Sở Ngữ Vi yên lặng một lát: “Chuyện này phải hỏi Giang Chu, dù sao đây cũng là xe của Giang Chu.”
Tiền Dung Dung sửng sốt một chút: “Giang Chu thích bạn như vậy, chắc chắn sẽ nghe lời bạn mà, chỉ cần bạn đồng ý là được rồi còn gì?”
Sở Ngữ Vi cúi đầu: “Là mình thích Giang Chu, Giang Chu không thích mình. . .”
Tiền Dung Dung lập tức ngây ngẩn cả người.
Cô ta nhìn Giang Chu với ánh mắt khó tin.
Đây là chuyện gì chứ?
Cô ta chỉ mới đi du lịch có một tháng, tại sao thế giới này lại thay đổi đến mức này rồi?
Rốt cuộc cái này mới là thật? Cái gì là giả đây?
Mình và bọn họ đang sống cùng một thế giới sao?
Tiền Dung Dung nhớ rõ, trước khi mình đi du lịch, thì rõ ràng Giang Chu đã bị Sở Ngữ Vi từ chối, nhưng khi đó cô ta cũng không quan tâm nhiều.
Bởi vì cô ta thật sự sợ bị Trịnh Vũ quấn lấy.
“Bạn học Giang Chu, mình có thể đi nhờ xe không? Van cầu bạn mà.”
Giang Chu châm điếu thuốc lên, dừng nửa phút mới nói: “Hỏi Sở Ngữ Vi đi, tôi nghe cô ấy.”
Sở Ngữ Vi nghe câu này thì hơi ngẩn ra.
Giang Chu dĩ nhiên lại nghe lời mình?
Vì sao?
Vì sao Giang Chu lại nghe lời mình?
Chỉ là nàng còn chưa phản ứng kịp, thì tay nhỏ đã bị Tiền Dung Dung nắm lấy.
“Ngữ Vi, chúng ta là chị em tốt mà, bạn giúp mình một chút đi, nhé? Nơi này là đường cao tốc, bằng không thì mình cũng không biết về bằng cách nào.”
Sở Ngữ Vi thở dài: “Bọn mình sẽ đưa bạn ra cổng đường cao tốc, rồi bạn bắt taxi về nhà nhé.”
“Vậy. . .vậy cũng được, cảm ơn bạn.”
Tiền Dung Dung lên xe, đi theo Giang Chu đi mất.
Giờ phút này, chỉ còn lại Trịnh Vũ đang trợn tròn mắt tại chỗ.
Cậu ta mua cái xe dễ dàng sao?
Vì chuyện này mà cha mẹ cậu ta đã cãi nhau đến mức suýt nữa thì ly hôn, hiện giờ mới mua được năm ngày, lái được ba lần, kết quả lại bị hỏng, còn phải bồi thường người ta một cái xe nữa.
Điều quan trọng nhất là Sở Ngữ Vi lại cảm thấy cậu ta ghê tởm.
Tiền Dung Dung cũng thấy một mặt ghê tởm của cậu ta.
“Nhóc con, nghĩ gì thế? Mau liên lạc với người nhà đi.”
Trịnh Vũ trầm mặc một giây, bỗng nhiên lại thay đổi thái độ: “Anh Ngụy, hai anh em chúng ta tâm sự một chút nhé?”
Chủ xe BMW sợ ngây người: “Mày cmn đang học cậu em Giang đấy à? Muốn tao nể mặt mày à?”
“Anh Ngụy, anh không thể không nể tình. . .!”
“Chờ đã, sinh viên bây giờ đều cmn kỳ lạ như vậy sao?”