Chương 106: Thừa nhận đi, cuộc sống của con đều là cậu ấy!
Trở lại thành phố Lâm Giang đã là ba giờ chiều.
Bầu trời nơi này sáng sủa trong lành chứ không mưa như trên cao tốc.
Dọc theo đường đi, tin QQ trên điện thoại di động của mọi người đều vang lên không ngừng.
Dù sao, tất cả mọi người đều là sinh viên vừa mới lên đại học một tháng trở về, kiến thức tăng trưởng, người cũng trưởng thành hơn.
Lúc này, vất vả lắm mới áo gấm về quê, nên mọi người đều muốn tìm một cơ hội trang bức, cho nên, các loại hoạt động như họp lớp để ôn lại tình xưa cũng được sinh ra.
Nhưng Giang Chu lại không có hứng thú với mấy loại chuyện này lắm.
Bởi vì. . .loại tụ tập chuyên môn dùng để trang bức này rất lởm.
Có người sẽ nói, trong đại học tôi có ba người bạn gái, người nào người nấy xinh đẹp như hoa, tất cả đều yêu tôi đến chết đi sống lại.
Nhưng trên thực tế, e rằng một tháng cũng chỉ có ba cô gái nói chuyện với câu ta, mà nội dung cuộc trò chuyện cũng rất đơn giản.
Ví dụ như: Bạn học, làm phiền cho đi nhờ.
Chào bạn học, tổng cộng hết 13 đồng 8 xu.
Bạn học, cầm khay chắc vào, rơi đồ ăn đừng nói tay tôi run.
Một là người đi đường, một là sinh viên làm thêm, một là bác gái ở nhà ăn.
Cho nên, chủ đề duy nhất ở họp lớp, chính là chia sẽ những câu chuyện mà mình ảo tưởng ra.
Đối với Giang Chu mà nói, loại tụ tập này hoàn toàn là lãng phí thời gian.
Hơn mười phút sau, bốn người đi đến khu ngoại ô của thành phố.
Quách Vĩ xách hành lý đứng ở ven đường, nhìn quê hương sau một tháng mà thấy thê lương hơn nhiều.
“Lâm Giang, Hoàng Đế đã trở về rồi đây!”
Vừa dứt lời, trong con hẻm có một con chó đen chảy nước miếng xông ra ngoài, con chó này lập tức đuổi cho Quách Vĩ bỏ chạy về phía phương xa.
Đối với chuyện này, Giang Chu chỉ muốn nói một câu, tuổi trẻ thật cmn có sức sống.
Cùng lúc đó, hai cô gái ngồi phía sau đã trò chuyện rất hưng phấn.
“Chị Hàn Nhu, em rảnh rỗi có thể đi tìm chị chơi không?”
“Được, đây là lần đầu tiên chị đến thành phố Lâm Giang, còn đang định tìm em đưa chị đi dạo phố đây.”
Sở Ngữ Vi ôm cánh tay Hàn Nhu: “Vậy ngày mai thì sao? Mai chúng ta đi dạo phố luôn nhé?”
Hàn Nhu nhìn về phía Giang Chu: “Anh, anh có gì không?”
“Ngày mai anh phải đi có việc, không rảnh rồi.”
Sở Ngữ Vi hơi chần chờ một chút: “Hình như ngày mai em cũng phải về nhà ông bà một chuyến rồi, vậy ngày kia nhé?”
Giang Chu lại dửng dưng nói một câu: “Ngày kia mình phải đi cục công thương một chuyến, cũng không rảnh.”
“Trùng hợp quá, ngày kia mình phải tổng vệ sinh với mẹ, vậy ngày kìa thì sao?”
Hàn Nhu nghe đến đây thì nhất thời nhìn về phía Sở Ngữ Vi.
Em đang muốn tìm chị chơi sao? Em muốn tìm Giang Chu chơi thì có!
Coi chị đây là công cụ biết đi phải không? Vậy đừng trách chị đây nghiêng về Phùng Tư Nhược!
Không lâu sau, ba người liền đến khu nhà Giang Đông.
Sở Ngữ Vi xuống xe, lấy rương hành lý từ sau cốp ra.
Sau đó đứng bên lề đường nhìn Giang Chu: “Lúc trước bạn nói là sẽ đến nhà mình ăn cơm, có phải thật hay không nha?”
Giang Chu đặt một tay ở trên cửa sổ xe: “Mình trở về thương lượng với cha mình đã, đến khi đó hai gia đình chúng ta ra ngoài ăn.”
“Được, vậy mình sẽ nói với ba ba như vậy.”
“Không cần nói, ba ba biết rồi, hơn nữa, còn là ba ba nói cho bạn biết mà, ngoan lắm.”
“Mình nói ba ba, cha ruột(thân ba ba). . .”
Khóe miệng Giang Chu cong lên: “Thân (hôn)? Không được, ba ba không cho thân đâu, cút đi.”
Gò má nhỏ của Sở Ngữ Vi đỏ lên, liền kéo hành lý đi vào cổng.
Kết quả là, bởi vì kéo quá nhanh nên khi đi vào còn bị vấp một cái.
Cùng lúc đó, quý bà Viên Hữu Cầm đã gọi điện thoại đến.
Bọn họ bị tắc đường mất hơn nửa tiếng, lại vì chuyện của Trịnh Vũ mà bần thần nửa tiếng.
Lúc này đã muộn hơn thời gian dự tính tận một giờ.
Cho nên hai vợ chồng già đang chờ con gái mới cũng thấy hơi lo lắng, rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại hỏi một chút.
Giang Chu cũng không nghe máy, mà trực tiếp cúp rồi vứt điện thoại về ghế sau.
Đã đến cửa nhà rồi, còn lãng phí tiền điện thoại làm gì.
Cùng lúc đó, Hàn Nhu ngồi bên cạnh cũng thò người ra, nàng tiến lại gần bên tai Giang Chu.
“Anh, em thấy hơi khẩn trương, làm sao bây giờ. . .”
Giang Chu gật đầu rất nghiêm túc, nói: “Đừng nói em, ngay cả anh cũng bắt đầu khẩn trương này.”
Hàn Nhu nghe thấy thế liền hơi sơ hãi: “Hai người họ rất hung dữ à?”
“Hung dữ thì không phải.”
“Vậy anh khẩn trương cái gì?”
“Anh sợ vừa về nhà, lại phát hiện cha mẹ mình thật sự luyện acc phụ.”
Hàn Nhu nghe không hiểu, trong lòng thầm nhủ, cha mẹ này thật sự rất teen nha.
Con trai đi học ở bên ngoài, hai người họ lại ở nhà chơi game.
Năm phút sau, hai người dừng xe ở dưới lầu, sau đó liền kéo hành lý của mình đi lên nhà, đẩy cửa ra.