Chương 107: Thừa nhận đi, cuộc sống của con đều là cậu ấy! (2)
Oanh một tiếng, trong phòng khách bỗng nhiên có rất nhiều mảnh giấy màu bắn tung tóe.
Là hai vợ chồng bắn pháo hoa chào mừng, trên mặt họ còn tràn đầy nụ cười nhiệt tình, bọn họ vừa nhìn thấy Hàn Nhu thì hai mắt đã sáng lên như sao.
“Đây chính là Hàn Nhu à, nào nào, qua cho mẹ xem nào.”
Quý bà Viên Hữu Cầm trực tiếp đẩy Giang Chu ra, lại kéo tay Hàn Nhu.
Giang Hoành Sơn cũng cười rất vui vẻ: “Cuối cùng trong nhà cũng có đứa bé, không uổng công hai vợ chồng chúng ta ngóng chờ nhiều năm như vậy.”
Mặt Giang Chu đã đen xì: “Cha, con vẫn sống đây này.”
“Sao chưa già mà tai đã lãng rồi nhỉ, lại còn nghe thấy không khí gọi mình là cha nữa?”
Viên Hữu Cầm nguýt Giang Chu một cái: “Nói nhảm ít thôi, mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
Lúc này, hai người phóng nhãn nhìn qua, trên bàn tràn đầy đồ ăn, có thể dùng từ phong phú để hình dung.
Thế nhưng Giang Chu phát hiện, trước bàn chỉ có ba cái ghế, ba đôi bát đũa.
Hắn lập tức có một dự cảm chẳng lành.
Chẳng lẽ cha mẹ quên chuẩn bị cho Hàn Nhu sao?
Tâm tư của con gái rất nhạy cảm, làm như vậy sẽ khiến cho Hàn Nhu cảm thấy nhà mình không chào đón nàng.
Nhưng mà một giây tiếp theo, Giang Chu liền biết là mình hiểu lầm.
“Nào, Nhu Nhu, qua đây ngồi trò chuyện với mẹ.”
Gò má Hàn Nhu đỏ lên, nàng muốn nói chuyện, nhưng sợ không nhịn được àm rơi nước mắt, vài chục năm nay, nàng chưa từng được cảm nhận mái ấm gia đình, nhưng nàng lại không muốn khóc, nàng bây giờ chỉ muốn cười thật vui vẻ.
Nhưng giờ này phút này, Giang Chu lại muốn khóc thật.
Mình lái ô tô mấy tiếng đồng hồ trở về, thế mà còn không có cả một bộ bát đũa, không có bát đũa thì cũng phải cho một cái chậu cơm của chó chứ!
“Cha mẹ, đừng giả bộ không nhìn thấy con, không đến mức đó chứ.”
Giang Hoành Sơn ngẩng đầu lên: “Rất xin lỗi, nhà ta không chào đón người ngoài.”
Giang Chu cảm thấy có chuyện không đúng: ‘Là sao? Sao con lại thành người ngoài rồi?”
“Nhà chúng ta chỉ có ba người, cậu là đứa con hoang từ đâu đến?”
“Nếu như con là con hoang, vậy cha mẹ ruột của con có giàu không?”
“Cút xuống địa ngục đi! Cha hỏi con, con đi báo danh bằng cái gì?”
Giang Chu nghe thấy câu này thì lập tức bừng tỉnh.
Thì ra bọn họ đã biết chuyện mình mua xe rồi, không còn hỏi, nhất định là chú Sở tiết lộ bí mật rồi.
Mình còn chiếu cố con gái chú ấy như vậy, thế mà vị cảnh sát lâu năm này lại đâm dao sau lưng mình.
Sở Hùng 45 tuổi, không phải là một đồng chí tốt nha.
“Con lái xe đi.”
“Lái xe gì? Xe của ai?”
Giang Chu cũng không diễn: “Con ngả bài, con không diễn nữa, còn là đại gia tiền triệu.”
Giang Hoành Sơn cười nhạo một tiếng: “Tố cáo tội phạm giết người nhận được 500 ngàn tiền thưởng đúng không?”
“Ừm, đúng vậy.”
“Vậy vì sao con chỉ nói với cha và mẹ con là chỉ được phát giấy khen?”
Giang Chu hết sức bất đắc dĩ: “Cha, con lái xe năm tiếng đồng hồ rồi, cha cũng phải cho con nghỉ một lát trước đã chứ, ăn bát cơm xong rồi lại luận công ban thưởng, được không?”
Viên Hữu Cầm giơ tay lên, đưa bát đũa của mình qua: “Ăn đi ăn đi, ăn xong thì Tam Đường Hội Thẩm, con phải thành thật khai báo những chuyện xấu con đã làm bên ngoài đi!”
Chạng vạng, mặt trời đã ngả về tây.
Giang Chu không đợi cả nhà ăn xong đã trực tiếp trèo cửa sổ trốn ra ngoài.
Dù sao trong nhà còn có cô em gái Hàn Nhu, đủ để hai vợ chồng già vui vẻ ba ngày rồi, bằng không thì hắn ở nhà chờ Tam Đường Hội Thẩm à?
Nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay, hắn cũng không thể ở ngoài cả bảy ngày nghỉ được.
Tuy rằng cuối cùng vẫn phải đối mặt, nhưng vẫn có rất nhiều biện pháp đối mặt khác nhau.
Giang Chu biết, biện pháp giải quyết gia đình phân tranh tốt nhất chính là dựa vào người ngoài đến phá giải, ngay khi con bé thì hắn đã rất hiểu chuyện này rồi.
Kiểm tra được 0 điểm, hắn lập tức lừa em họ về nhà cùng.
Cha mẹ nhìn thấy em họ ở nhà thì cũng không trách mắng hắn, vì sợ mợ biết lại chê cười, bởi vậy, chuyện kiểm tra bị 0 điểm liền trôi qua.
Nếu như em họ mà không ở nhà, thì hắn sẽ tùy tiện tìm một người ở trên đường về rồi nói mình bị lạc đường, sau đó lại cung cấp địa chỉ nhà của mình, để cho người tốt bụng này dẫn mình về nhà.
Cha mẹ lại sẽ làm cơm chiêu đãi người ta, lại nói vài câu khách sao, cuối cũng cũng sẽ quên chuyện bài kiểm tra, nhưng chiêu này có chút nguy hiểm, không thể sử dụng nhiều được, chẳng may gặp phải kẻ xấu thì ngay cả bản thân mình cũng mất luôn.
Cho nên mới nói, Giang Chu có thể trưởng thành bình an cũng đã là kỳ tích ròi.
Thế nhưng ba năm trước, nhà cậu hắn đã chuyển sang thành phố bên cạnh.
Mà hắn đã lên đại học rồi, không thể tìm người rồi nói mình bị lạc đường được.
Bởi vậy, Giang Chu liền lấy điện thoại di động ra để gọi cho Sở Ngữ Vi.