Chương 110: Gọi Sở Ngữ Vi đi khách sạn! (2)
Giang Chu từ chối: “Dù sao mình cũng đã quyết định ở khách sạn rồi, bạn nghĩ đi.”
Sở Ngữ Vi cúi đầu, gò má đỏ bừng lên: “Mình. . . không cầm thẻ căn cước.”
“Không sao, mấy nhà nghỉ ở phố bên kia là do nhà Cát Ngọc Kiệt mở, nên có thể không cần thẻ căn cước.”
“Mình. . .”
Giờ phút này, nội tâm Sở Ngữ Vi đang thiên nhân giao chiến.
Đến cùng là đi hay là không đi?
Nếu đi, mà bị bắt thì xong đời, coi như không bị bắt, thuận lợi đi vào thì cũng xong đời.
Nhưng mà không đi, nàng cảm thấy chuyện của mình và Giang Chu cũng xong đời.
Nàng vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, nào có trải qua chuyện như vậy bao giờ?
“Giang Chu, nhất định phải đi sao. . .?”
“Dù sao trước đây mình cũng thích bạn, cho nên bạn mới không cần xếp hàng mà đã có thể đi với mình, còn những người khác thì phải xếp hàng, chờ đến lượt mới có thể đi đấy, hiện giờ Tiền Dung Dung đang xếp hàng đầu.”
Sở Ngữ Vi cắn môi mỏng: “Sở Ngữ Vi bằng lòng đi với bạn rồi à?”
Giang Chu không trả lời câu hỏi này: “Tóm lại, nếu như bạn đồng ý thì có thể chen hàng.”
“Giang Chu, mình hơi sợ hãi.”
Sở Ngữ Vi đều muốn khóc lên rồi.
Giang Chu nhìn thấy cảnh này thì không khỏi cảm thấy mình hơi quá đáng, hắn chỉ muốn trêu ghẹo nàng một chút mà thôi, không ngờ Sở Ngữ Vi lại tưởng là thật.
“Được rồi, trêu bạn thôi, thật ra thì chỉ cần đi theo mình về nhà là được.”
“Không được, ở nhà bạn lại càng không được, bị phát hiện liền xong đời.”
Giang Chu liền bối rối: “Không phải lén lút trở về, mà là quang minh chính đại trở về.”
Lời này vừa dứt, Sở Ngữ Vi ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là mờ mịt.
“Bạn nghĩ thử mà xem, nếu như mình dẫn bạn về, thì tương đương với trong nhà có khách, như vậy cha mẹ mình sẽ không nhắc đến chuyện mình giấu họ mua xe nữa, đúng không?”
Sở Ngữ Vi sửng sốt một chút: “Hình như cũng đúng.”
Giang Chu đứng lên, vỗ vỗ vai nàng, nói: “Đi thôi, vệ sĩ!”
Khu nhà Thánh Trạch, Giang gia.
Giang Chu lặng lẽ mở cửa, nhìn thoáng qua phòng khách.
Quý bà Viên Hữu Cầm đang kéo tay Hàn Nhu ngồi trên ghế sa lon xem ti vi.
Hai người họ còn vừa xem vừa cười giống như là một đôi mẹ con ruột thịt vậy.
Bên kia, Giang Hoành Sơn đang cầm chổi lông gà đi qua đi lại trong phòng khách.
“Tên nhóc thối này, chưa giải thích gì mà đã lẻn ra ngoài rồi, chờ nó về xem tôi có dạy dỗ nó một trận không.”
Hàn Nhu thấy hơi bận tâm: “Anh trai vẫn luôn rất tốt, chỉ là anh ấy sợ hai người lo lắng nên mới chưa nói thôi.”
Giang Hoành Sơn dừng bước: “Nhu Nhu, con không cần cầu xin cho thằng nhóc thối này.”
“Nhưng anh trai cũng mua rồi, cũng không thể trả lại mà.”
“Điều quan trọng không phải là mua hay không mua, mà là nó mới cầm bằng được một tháng mà đã dám lái xe trên đường cao tốc rồi, lại còn chở thêm hai bạn học nữa, chẳng may có chuyện gì xảy ra thì làm sao bây giờ?”
Hàn Nhu suy nghĩ một chút: “Con thấy kỹ thuật lái xe của anh trai cũng rất tốt.”
“Vậy cũng không được, thằng nhóc chết tiệt này càng ngày càng không có vương pháp, không cho nó một bài học thì sau này cái gì nó cũng dám làm.”
Nhưng đúng lúc này, Giang Chu giả vờ đẩy cửa: “Con về rồi đây.”
“Thẳng nhóc thối, con còn dám về à?”
“Không sai, chính là trở về, mà còn nghênh ngang về nữa kìa.”
Giang Hoành Sơn giơ chổi lông gà lên còn chưa hạ xuống, liền thấy Sở Ngữ Vi ở sau lưng của Giang Chu.
Lúc này, Giang Chu đang cúi đầu, hai gò má đỏ bừng.
Tuy rằng nàng đã từng đi theo cha đến đây một lần, nhưng lần này mới đúng nghĩa là một mình tới cửa.
“Cháu chào hai bác.”
Hai vợ chồng già nghe thấy tiếng này thì lập tức thay đổi sắc mặt.
Khá lắm, con trai mình lại dùng chiêu này rồi?
Cứ hễ bị mắng là sẽ kéo người về nhà.
Trước kia thì lừa gạt em họ đến, sau này còn chọn cả người qua đường, lần này thì trực tiếp mang con gái nhà Sở gia về rồi.
Vẫn là mùi vị quen thuộc, phối phương quen thuộc.
Có điều, đúng là có Sở Ngữ Vi ở đây thì bọn họ cũng không tiện nói gì.
Hiện giờ Giang Chu cũng lớn rồi, không thể đối xử như trẻ con nữa, nhất là trước mặt bạn học nữ của nó.
Nếu coi nó là trẻ con thì sẽ làm nó tự ái.
“Ngữ Vi đến rồi à, mau mau vào ngồi đi.”
“Cảm ơn bác.”
Sở Ngữ Vi ngồi xuống ghế sa lon, tại bên trái Hàn Nhu.
Giang Chu cảm thấy vấn đề đã được giải quyết, vì vậy liền đẩy hai người ra để ngồi vào giữa.
“Vậy mới đúng chứ, người một nhà phải vui vẻ hòa thuận như vậy mới được.”
“Cả ngày đánh đánh giết giết còn ra thể thống gì, nào nào, chúng ta cùng xem ti vi thôi.”
Giang Chu nói xong thì cầm điều khiến từ xa, tùy tiện mở một kênh.
Kết quả rất trùng hợp, trên ti vi đang chiếu “Tiên kiếm kỳ hiệp 3”.
Trùng hợp nhất là, tập này chiếu đoạn Long Quỳ và Tịch Dao đối chọi gay gắt ở trong tòa miếu hoang đổ nát.
. . .
Long Quỳ: “Ta cảnh cáo ngươi, đừng có ý đồ với hắn, bằng không ta sẽ không bỏ qua cho người.”
Tịch Dao: “Chỉ bằng ngươi?”
Long Quỳ: “Ta và hắn là người thân mật nhất thiên hạ này, bất cứ kẻ nào cũng không sánh bằng, ngươi đừng hòng phá hoại tình cảm của bọn ta.”
Tịch Dao: “Buồn cười, ngươi chỉ là một con nha đầu quê mùa mới nhảy ra vào ngày hôm nay, liền yêu thương nhớ nhung rồi à? Ngươi cho rằng ngươi là ai?”
. . .