Chương 111: Gọi Sở Ngữ Vi đi khách sạn! (3)
Ba người xem đến đây liền ăn ý mà liếc nhau một cái.
Giang Chu nhanh chóng đổi kênh khác, dừng lại ở kênh tin tức thời gì.
Hai vợ chồng già chứng kiến cảnh trước mắt thì bỗng nhiên thấy hơi cảm động.
Thời đại này chỉ có thể sinh một đứa con.
Đứa con đầu lòng, Giang Chu lại là con trai, cho nên bọn họ liền mất đi cơ hội có một đứa con gái.
Lúc này, nhìn thấy ba đứa nhỏ, hai vợ chồng nhất thời cảm thấy rất ấm lòng, có cả nam lẫn nữ là tâm nguyện của biết bao nhiêu cặp cha mẹ chứ.
Vì vậy, hai vợ chồng già hai mắt đẫm lệ mông lung, cũng quên mất chuyện phải cho Giang Chu một bài học.
Hôm sau, giữa trưa.
Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Trần Uyển Oánh, Sở Hùng đành phải mời bốn người nhà Giang Chu đi đến Kim Đỉnh Hiên ăn cơm.
Giang Chu lái xe, đưa cha mẹ và Hàn Nhu đi đến nhà hàng.
Lúc này, ba người Sở gia đã chờ ở bên trong rồi, tiếp đó lại là mộ trận hàn huyên.
Hỏi tình hình công việc, tâm sự chuyện cũ. . .
Trong quá trình này, Trần Uyển Oánh vẫn nhìn chằm chằm vào Giang Chu để quan sát, bà cũng không tin Giang Chu này còn có thể đẹp như một đóa hoa, khiến cho con gái bà mở miệng ngậm miệng đều là Giang Chu.
Ngày hôm qua, con gái bà lại qua nhà tên nhóc này chơi đến nửa đêm, khuyên mãi mới trở về nhà, giờ bà được nhìn thấy, thì cũng không cảm thấy có gì đặc biệt.
“Giang Chu, cháu đã tìm được bạn gái ở trường học chưa?”
Giang Chu ho khan một tiếng: “Không có đâu dì, trọng tâm của cháu bây giờ là học tập và sự nghiệp.”
Trần Uyển Oánh cảm thấy khá hài lòng với câu trả lời này: “Đúng thế, dì cũng thấy nhiệm vụ hàng đầu của học sinh là học tập cho giỏi.”
“Không sai, yêu đương chỉ làm lãng phí tuổi thanh xuân, không có chút trợ giúp nào cho học ập cả.”
“Không ngờ cháu cũng có giác ngộ này, đúng là hiếm thấy nha.”
Giang Chu đầy mặt khiêm tốn: “Cháu cho rằng, người đang ở tuổi nào thì nên làm chuyện thích hợp với tuổi đó, ở tuổi của bọn cháu bây giờ, học tập là thích hợp nhất.”
Trần Uyển Oánh lại kinh ngạc lần nữa: “Giang Chu, cháu tổng kết rất tốt, người chính là như vậy, nên làm cái gì thì làm cái đó.”
“Nào nào, dì, cháu mời dì một chén, cuối cùng cháu cũng gặp được tri kỷ rồi!”
“Có nội hàm, lại biết lễ phép, đứa bé Giang Chu này, khẳng định sẽ có tiền đồ.”
Sở Ngữ Vi nghe cuộc đối thoại của hai người thì cũng rất vui vẻ.
Khi đến đây thì nàng còn hơi lo lắng, sợ mẹ mình sẽ kể với Giang Chu vài lời không nên nói, nhưng không ngờ hai người lại nói chuyện hợp nhau như vậy.
Còn có chuyện gì vui vẻ hơn chuyện cha mẹ mình khen ngợi người mình thích đây?
Cùng lúc đó, Hàn Nhu tiến đến bên tai Giang Chu: “Anh, anh nói mấy câu này mà không thấy ngượng sao?”
Giang Chu nhỏ giọng nói: “Đây là lời nói dối thiện ý, vừa nhìn đã biết mẹ Sở Ngữ Vi để dò xét anh rồi.”
“Hai người cũng không có gì, vì sao mẹ Sở Ngữ Vi lại bỗng nhiên muốn thử anh?”
“Anh cũng không biết, có thể là do anh quá đẹp trai rồi.”
Hàn Nhu bĩu môi một cái: “Nếu Sở Ngữ Vi là con gái em, thì em cũng sẽ lo lắng.”
Giang Chu hơi sững sờ: “Vì sao?”
“Trong miệng anh không có câu nào là thật cả.”
“Vô nghĩa, sao anh lại chưa bao giờ nói thật?”
“Có sao? Anh lấy ví dụ cho em xem nào.”
Giang Chu nhìn Hàn Nhu: “Anh sẽ coi em là em gái ruột.”
Hàn Nhu hơi ngẩn người ra, bỗng nhiên cắn môi: “Đã nói nhiều lần rồi, em tin rồi mà.”
“Đến Lâm Giang hai ngày rồi, cảm giác thế nào?”
“Vui vẻ, là thời điểm vui vẻ nhất từ khi chào đời đến giờ, gần bằng với lần ở nhà hàng tây Cá Voi.”
Cùng lúc đó, Trần Uyển Oánh tò mò nhìn Hàn Nhu: “Chị dâu, Hàn Nhu thật sự là con gái của hai người à?”
Viên Hữu Cầm đặt đũa xuống, liếc nhìn Hàn Nhu: “Nhu Nhu, mẹ nói được không?”
“Được ạ, vì con sẽ không thấy khó chịu nữa.”
Vì vậy, mười phút sau, trong phòng riêng đã có hai người phụ nữ đang gạt lệ, đau lòng nhìn Hàn Nhu.
Nhất là Trần Uyển Oánh, bởi vì nhà bà cũng chỉ có một cô con gái là Sở Ngữ Vi, cho nên bà cũng cảm động lây cho hoàn cảnh của Hàn Nhu.
Đồng thời, ấn tượng của Trần Uyển Oánh đối với Giang Chu cũng tăng mạnh.
Mặc dù đứa bé này không quá đẹp trai, nhưng lại rất ấm áp.
Biết thương người, còn trọng tình trọng nghĩa.
Thời đại này, thật sự là không dễ tìm người như vậy.
“Giang Chu, cháu còn nhỏ mà đã biết tình người ấm lạnh, rất khó được đấy, dì thật sự rất thích người như vậy.”
Giang Chu nhanh chóng đứng lên: “Dì, cháu chỉ làm một chút chuyện nhỏ thôi.”
Trần Uyển Oánh một bên cảm thán, một bên gạt lệ: “Nếu như Ngữ Vi nhà dì cũng có thể trưởng thành như cháu thì tốt rồi, dì chỉ sợ con bé chịu thiệt ở bên ngoài thôi.”
Hả?
Lời này có chút không đúng rồi.
Sẽ không lại hy vọng mình chiếu cố Sở Ngữ Vi đấy chứ?
Mình rất bận rộn mà!
Giang Chu nhanh chóng tằng hắng một cái, quyết định chặn đường: “Thật thì bạn học Sở cũng rất tự lập, không cần người khác phải chiếu cố.”
Trần Uyển Oánh vui mừng gật đầu: “Vậy là tốt rồi, có Giang Chu cháu chiếu cố Ngữ Vi thì dì cũng yên lòng rồi.”
Chờ đã!
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Rõ ràng mình đã chặn đường rồi cơ mà!
Tại sao dì vẫn cứ không bỏ qua cho mình?
Hắn căn bản là không nói sẽ chiếu cố Sở Ngữ Vi mà!
Cùng lúc đó, Sở Ngữ Vi cũng ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Giang Chu, trong mắt có vài phần ai oán.