Chương 119: Lần đầu tiên Phùng Tư Nhược trêu ghẹo Giang Chu! (2)
Trong nháy mắt, đã đến giờ cơm chiều.
Giang Chu tỉnh dậy từ ghế sa lon, phát hiện Tô Nam đã rời đi.
Vì vậy, hắn khóa cửa, bước chậm rãi trên sân trường.
Trong trường học, đại đa số học sinh đều là chạng vạng mới trở về trường.
Cho nên giờ này trên đường hơi vắng lạnh.
Nhưng vẫn có thể nhìn thấy mấy đôi tình nhân đang đi dạo trong rừng cây, đồng thời, đại đa số đều là đi dạo một chút, miệng bắt đầu bận rộn.
Ai, cuộc sống đại học thật sự là tốt.
Giang Chu rút điếu thuốc ra, sau đó liền bước nhanh hơn về phía nhà ăn.
Lúc này, trong một góc hẻo lánh của nhà ăn có một cô bé đang trùm mũ kín mít.
Nàng đang cúi đầu ăn mỳ, đồng thời còn kéo mũ xuống để che kín mít.
Giang Chu cất bước đi qua, đưa tay kéo mũ của cô bé xuống.
Lúc này, một gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn liền ngước lên.
Sau đó, nét mặt của nàng từ kinh ngạc chuyển sang mỉm cười rực rỡ, tiếp đó lại tiếp tục cúi đầu ăn mỳ.
“Bảy ngày không gặp, ở nhà có nhớ mình không?”
Phùng Tư Nhược suy nghĩ một chút, không nói lời nào, chỉ gật đầu.
Giang Chu thuận thế ngồi xuống cạnh nàng: “Còn chơi xe bay QQ không?”
“Không có máy tính. . .”
“Vậy thì tốt rồi, mình cũng không muốn cưới một thiếu nữ nghiện internet về làm vợ.”
Phùng Tư Nhược liếc mắt nhìn hắn một cái, đưa tay móc một viên keo ra: “Cho bạn.”
Giang Chu nhìn cũng không nhìn, bóc vỏ rồi nhét vào miệng.
Kết quả một cỗ lạnh lẽo và vị đắng liền nở rộ trên đầu lưỡi của hắn.
“Phi, tại sao lại là đá?”
Phùng Tư Nhược bị phản ứng của Giang Chu chọc cho cười khanh khách.
Đây là biện pháp Phùng Y Nhất dạy cho nàng.
Không ngờ thật sự lừa được Giang Chu rồi.
Thiếu nữ nghiện internet thể hiện ra cực kỳ vui vẻ và đắc ý.
Giang Chu súc miệng: “Đây là trả thù cho vụ vụng trộm kết hôn trong game?”
“Ừm!”
“Vậy bạn phải cẩn thận một chút nha.”
Phùng Tư Nhược không hiểu Giang Chu có ý gì, trong mắt tràn đầy mờ mịt, ngay sau đó, Giang Chu lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tay, cướp lấy chiếc đũa của nàng, rồi liếm vài cái.
“. . . . . .”
Phùng Tư Nhược yên lặng ba giây, sau đo mặt của nàng đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Chiếc đũa này đã bị nàng dùng qua, trên đó còn có nước miếng của nàng!
“Mình. . .mình không ăn nữa!”
“Lãng phí lương thực là rất xấu, ăn tiếp đi.”
Phùng Tư Nhược nhìn Giang Chu với ánh mắt ủy khuất: “Bạn nói không bắt nạt mình. . .”
Giang Chu nắm gương mặt nhỏ nhắn của nàng: “Lần này là do bạn gạt mình trước, cho nên vừa rồi là trừng phạt, sau này còn dám nữa không?”
“Không dám!”
“Mình cảm giác, để cho bạn sợ mình một chút thì đáng yêu hơn, xem ra sau này mình vẫn phải bắt nạt bạn rồi.”
Phùng Tư Nhược sợ đến mức rụt cổ lại: “Không thể bắt nạt mình!”
Giang Chu giả vờ bắt đắc dĩ: “Nhưng mà mình chỉ thích bắt nạt bạn, làm sao bây giờ?”
“Bạn là phần tử xấu. . .”
“Cũng không phải bạn không biết.”
Phùng Tư Nhược thở phì phò, chuẩn bị không để ý đến Giang Chu nữa.
Đúng lúc này, Đinh Duyệt bỗng nhiên bê khay ăn xuất hiện, không nói hai lời liền ngồi xuống đối diện Phùng Tư Nhược, trong miệng còn lẩm bẩm.
“Bác gái kia thật là quá đáng, tay phải còn rung mạnh hơn cả điện thoại di động của mình, bị Parkinsons thì mau đi khám đi, còn đi làm làm gì!”
Phùng Tư Nhược cúi đầu nhìn một chút: “Khoai tây xào à?”
Đinh Duyệt bất đắc dĩ: “Là thịt kho tàu, run rẩy vài cái thịt liền không còn, chỉ còn khoai tây không, mình nghi ngờ, bác ấy giữ lại thịt cho mình ăn.”
Giang Chu liếc mắt nhìn Đinh Duyệt một cái: “Đáng đời, còn đòi ăn thịt nữa, cẩn thận mập chết.”
“Giang Chu, sao ông lại ở chỗ này?”
“Chúng tôi đã kết hôn rồi, từ giờ trở đi, vợ tôi ở đâu thì tôi sẽ ở đó.”
Đinh Duyệt liếc nhìn Phùng Tư Nhược: “Có phải tên này lại bắt nạt bạn rồi không?”
Phùng Tư Nhược lập tức gật đầu, biểu cảm hết sức ngây thơ vô tội.
“Giang Chu, nào có ai theo đuổi con gái như vậy? Tư Nhược rất nhát gan, ông sẽ làm bạn ấy sợ!”
“Nhát gan? Bà nói cô ấy nhát gan?”
“Chẳng lẽ ông mù à? Chuyện này mà cũng không nhận ra à.”
Giang Chu lập tức nhặt viên đá mình vừa nhổ ra: “Đây là viên đá Phùng Tư Nhược gói vào vỏ kẹo rồi đưa cho tôi ăn, tôi suýt nữa gãy răng đấy.”
Đinh Duyệt lập tức trợn tròn mắt.
Trong ấn tượng của Đinh Duyệt, đừng nói là Phùng Tư Nhược trêu chọc người khác, ngay cả nói đùa cũng không biết nói.
Tại sao mới quen biết Giang Chu một tháng thì đã thay đổi nhiêu như vậy rồi?
“Tư Nhược, tên này nói thật hay giả thế?”
Phùng Tư Nhược đỏ mặt gật đầu: “Thật.”
Đinh Duyệt choáng váng: “Chẳng lẽ đây chính là cái gọi liếc mắt đưa tình?”
Giang Chu lập tức giơ ngón tay cái lên: “Đinh Duyệt, tôi biết bà lâu như vậy, nhưng giờ mới nói được câu tiếng người đấy.”
“Ông mới nói tiếng người, a phi, ông mới không nói tiếng người!”
“Được rồi, ăn của bà đi, đừng phá đám tôi trò chuyện với bà xã.”
“Còn cần ông giục? Tư Nhược, mình dùng đũa của bọn nha.”
Đinh Duyệt liếc mắt, cầm đũa của Phùng Tư Nhược lên ăn khoai tây.
Nhưng đúng lúc này, hai người còn lại đều ngẩn ra.
“Sao thế? Hai người nhìn tôi như vậy làm gì?”
Phùng Tư Nhược cắn môi: “Đũa. . .đũa có nước miếng của Giang Chu. . .”
Đinh Duyệt lại choáng váng: “Hai người đã đến trình độ dùng chung đũa rồi á?!”
“Không có. . .”
“Vậy sao lại có nước miếng của cậu ta?”
Phùng Tư Nhược không biết trả lời thế nào, chỉ có thể ngơ ngác ngốc nghếch lo lắng.