Chương 118: Lần đầu tiên Phùng Tư Nhược trêu ghẹo Giang Chu!
Một tuần nghỉ lễ trôi qua rất nhanh.
Sáng hôm nay, bầu trời lại có mưa nhỏ, rất hợp với tình hình.
Viên Hữu Cầm kéo tay Hàn Nhu, không nhịn được mà rơi lệ.
Vất cả lắm mới có cô con gái, kết quả ở nhà được vài hôm lại đi rồi, còn có chuyện gì khiến người ta đau lòng hơn chứ?
Trần Uyển Oánh cũng kéo Sở Ngữ Vi khóc lóc một lúc, cũng căn dặn nàng, có phiền phức nhất định phải nghe lời Giang Chu.
Giang Hoành Sơn và Sở Hùng thì đứng ở bên cạnh, phụ trách che dù cho hai đôi mẹ con.
Trong sân chỉ có Giang Chu và Quách Vĩ là dầm mưa, hai người họ đứng ngu ngu ngơ ngơ như hai kẻ ngoài cuộc vậy.
Lỡ sinh thân nam nhi, lỡ sinh thân nam nhi mà!
Bây giờ trọng nữ khinh nam quá nghiêm trọng rồi!
Sau khi nói lời từ biệt xong, mấy người mới leo lên xe.
Đường trở về Thượng Kinh rất thuận lợi.
Không có tắc đường, cũng không có mưa to xối xả.
Sau đó, đám người chào tạm biệt nhau, ai về trường nấy.
Giang Chu liền chạy đến phòng làm việc của mình.
Sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng bay để mở máy tính lên, tuyên bố một thông báo tuyển dụng trên diễn đàn trường học và mấy nơi khác.
Thông báo tuyển dụng làm thêm: một số shipper, sau khi học xong có thể đi giao thức ăn.
Thông báo tuyển dụng làm thêm: hai người viết bảo thảo, đổi mới bài viết trên trang web.
Thông báo tuyển dụng làm thêm: một vài nhân viên thị trường, khai thác một số thị trường đại học.
Thông báo tuyển dụng làm thêm: một nhân viên tài vụ, tính toán tiền lương và trích phần trăm.
Tô Nam nhìn thấy Giang Chu rất cẩn thận, chu đáo, tỉ mỉ, và nhanh chóng thì cảm thấy rất hài lòng, vì vậy cũng chậm rãi bỏ con dao rọc giấy ở trên cổ Giang Chu xuống.
“Con gái con nứa, có yêu cầu gì mà không thể nói bình thường, thục nữ một chút có được không?”
“Được, lần sau tôi sẽ dùng Lan Hoa Chỉ để cầm dao, vừa gọi anh anh vừa đâm, được chưa?”
Giang Chu nuốt nước miếng: “Dù sao cũng không thể như vậy.”
Tô Nam hừ một tiếng: “Trước kia là do tôi ngốc, đều mệt khóc mà vẫn không bỏ việc.”
“Nhân viên suốt ngày nói bỏ việc sẽ bị ông chủ ghi thù.”
“Cái công ty rách nát này, coi một người thành tám người để sử dụng, có bỏ cũng không có gì đáng tiếc.”
Giang Chu lập tức dỗ dành nàng: “Không phải là đã tìm trợ thủ cho cô rồi sao, ngoan, đứng nóng giận.”
Tô Nam hít sâu một hơi: “Thật muốn bỏ việc thử xem, nhìn xem là anh luyến tiếc tôi, hay là tôi không nỡ bỏ anh.”
“Còn phải hỏi sao, đương nhiên là tôi không nỡ bỏ cô rồi!”
“Vậy còn tạm được.”
Giang Chu thấy dỗ dành đã ổn ổn rồi, liền bắt đầu suy nghĩ cẩn thận kế hoạch tiếp theo.
Sau khi tuyển thêm nhân viên, khẳng định phải đổi một chỗ rộng rãi hơn.
Hắn có thể đi tìm Nghiêm Vi Dân thể thương lượng một chút, xin một phòng học rộng rãi.
Trừ cái đó ra, vì tiết kiệm thời gian chờ đợi người xuống lấy đồ, hắn định đặt làm mấy cái tủ, rồi đặt bên dưới từng tòa ký túc xá, đến khi đó shipper chỉ cần đặt thức ăn ở đó là được.
“Đúng rồi, Tô Nam, bàn làm việc và máy tính cũng không đủ dùng rồi đúng không?”
Tô Nam gật đầu: “Đúng thế, hiện giờ chỉ có ba cái máy tính và ba cái bàn, chỉ đủ cho ba người ngồi.”
“Ừm, nhân viên tài vụ cũng cần máy tính, hai người giúp đỡ cô cũng cần máy tính.”
Hai mắt Tô Nam sáng lên: “Vậy tôi không cần làm việc nữa à?”
Giang Chu cười nhạt: “Ăn rắm đi thôi.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Tôi chịu thiệt một chút, khi cô muốn làm việc thì có thể ngồi lên đùi tôi.”
Tô Nam lườm Giang Chu một cái: “Thà anh nói thẳng ra là ôm tôi cho rồi.”
Giang Chu cảm thấy đề nghị này không tệ: “Vậy thì cô làm việc, tôi ôm cô nhé?”
“Dù anh có ôm tôi thì tôi cũng cần chỗ làm việc, anh có phải là người hay không?”
“Cô không thể vì không muốn làm việc, nên muốn làm bà chủ được!”
“Cặn bã nam, shit!”
“Thôi bỏ đi, không nói chuyện này, nhảy múa cho tôi xem đi.”
Tô Nam hừ một tiếng, lại đeo lỗ tai mèo lên.
Tuy rằng cô bé này càng ngày càng hung dữ, nhưng nhảy múa thì không cần phải bàn.
Giang Chu dựa vào ghế sa lon, bắt đầu thưởng thức.
Nhưng Tô Nam mới nhảy được một nửa thì bỗng nhiên dừng lại.
“Nội dung tiếp theo là phải trả phí.”
“Bao nhiêu?”
“600 đồng, chỉ nhận tiền mặt.”
Giang Chu trợn tròn mắt: “Lần trước chỉ là 500, cô tăng giá còn nhanh hơn cả thịt heo đấy.”
Tô Nam lấy lỗ tai mèo xuống: “Không xem thì thôi, ngày mai sẽ tăng giá lên 700.”
“Trên thế giới này chỉ có tôi lừa người khác, người khác đừng hòng lừa tôi!”
“Có điều, điệu nhảy này là loại cần phải kéo rèm cửa lên mởi nhảy được nha.”
Giang Chu nghiến răng nghiến lợi: ‘Quan Tự Tại Bồ Tát, hành thâm Bàn Nhược Ba La Mật Đa, chiếu rõ ngũ uẩn giao không, độ toàn bộ Khổ Ách, Xá Lợi Tử, sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc. . .”
Tô Nam cười đắc ý một tiếng, quay đầu trở lại chỗ ngồi của mình.
Trên thực tế, nàng căn bản không chuẩn bị nội dung phải kéo rèm cửa nào cả, nàng nói như vậy chỉ chỉ là muốn trả thù tên này mà thôi.
Trong một tháng này, một mình nàng phải làm hết tất cả công việc ở đây.
Ông chủ này quả thật còn Chu lột da hơn cả Chu lột da.
Nhìn xem anh ta còn dám cho lần sau không.