Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?

Chương 121: Đỉnh cấp phú bà Phùng Tư Nhược, ra tay là 100 ngàn!

Chương 121: Đỉnh cấp phú bà Phùng Tư Nhược, ra tay là 100 ngàn!


“Thất tình có gì ghê gớm đâu, đại học không thất tình còn gọi là đại học sao?”
Cao Văn Khải cảm thấy chẳng có gì to tát cả, liền ném hành lý rồi đi vào trong phòng.
Từ Hạo Đông tỏ vẻ trào phúng: “Đúng vậy, tốt xấu gì tôi cũng thất tình, ông ngay cả bắt đầu cũng chưa bắt đầu kìa.”
“Ai nói tôi chưa bắt đầu?”
“Tôi vừa nhìn thấy đàn chị ông thích và bạn trai đi đến phố nhà nghỉ.”
Cao Văn Khải yên lặng một chút: “Thì ra cô ấy vay tiền tôi là để làm cái này. . .”
Từ Hạo Đông cũng yên lặng: “Bỏ đi, tôi nghĩ rõ ràng rồi, nói thảm cũng là ông thảm.”
“Haiz, các ông nói xem, sao chuyện tình cảm của ký túc xá chúng ta lại không thuận lợi như vậy chứ?”
Trương Nghiễm Phát nhét hành lý vào gầm giường: “Ai nói không thuận lợi? Ông không thấy Giang đại gia của chúng ta à?”
Nói xong, ánh mắt của ba người đều đổ dồn lên người Giang Chu.
Tên này đơn giản chính là tình thánh đương đại, chưa từng khổ sở vì tình.
Nhưng mà rõ ràng mọi người đều có hai mắt và hai chân như nhau, tại sao con đường tình cảm lại không giống nhau?
“Giang Chu, ông liền chỉ cho anh em vài chiêu xem nào? Cứu vớt bọn tôi khỏi bể khổ được không?”
Giang Chu châm điếu thuốc: “Liểm cẩu là hết thuốc chữa rồi, ai cũng không cứu nổi, trừ phi tự mình tỉnh ngộ.”
Từ Hạo Đông vẻ mặt sầu khổ: “Tôi chỉ là không hiểu được, vì sao cô ấy lại không thích tôi?”
“Không phải, bây giờ ông phải nghĩ là, tại sao ông cần phải thích cô ấy? Người khác không thơm hơn sao?”
Cao Văn Khải lập tức nhấc tay: “Tôi thích chính là gương mặt lạnh lùng và cao ngạo của đàn chị!”
Giang Chu nhất thời cười ha hả: “Nói cao ngạo lạnh lùng, thì ai có thể vượt qua bác gái ở nhà ăn? Nói món ăn mặn không có thịt chính là không có thịt, tại sao không thấy ông thích?”
“. . . “
Cho nên, không phải ông thích người ta, mà là ông đang chỉ phân cao thấp với bản thân mình thôi.”
“Mỗi một người chúng ta đến thế giới này, trong xương đều có một loại không chịu thua, chỉ là cac ông dùng loại không chịu thua này sai chỗ mà thôi.”
Lời này vừa dứt, ba người liền im lặng.
Không hổ là tình thánh, thật sự là một câu nói trúng phóc, trực tiếp đâm nào nỗi đau của bọn họ.
Cao Văn Khải ngẩng đầu lên: “Vậy ông có đề nghị gì cho tôi không?”
“Làm gì cũng được, chớ làm liếm cẩu, làm gì cũng đừng làm tiểu tam.”
Giang Chu bỏ lại một câu rồi chùm chăn lên, bắt đầu ngủ say.
Hắn lái xe bốn tiếng đồng hồ, lại viết một đống thông báo tuyển dụng, cố gắng đến bây giờ, tinh thần đã mệt mỏi lắm rồi.
Nhưng ngủ đến nửa đêm, điện thoại di động ở dưới gối bỗng nhiên bắt đầu chấn động điên cuồng.
Giang Chu nhìn thoáng qua số điện thoại, người gọi đến là Đại Cường bán gà rán ở phố ẩm thực.
Sáng sớm hôm sau, lá vàng rơi đầy đất.
Mùa hè đã qua đi, sắc thu đã đến.
Giang Chu dậy sớm hút điếu thuốc, sau đó đi rửa mặt.
Tiếp đó liền cầm sách vở, đi theo đám Từ Hạo Đông đến phòng học.
Bởi vì năm nhất không có môn chuyên ngành, cả năm đều sẽ học loại khóa công khai này, cho nên khóa học ‘quan hệ tài nguyên công cộng’ này là ba lớp học chung.
Lớp một lớp hai lớp ba đều ngồi xen lẫn vào nhau.
Lúc này, có mấy tên con trai đang lắc lắc cổ, ngồi nhìn Phùng Tư Nhược ở phía sau.
Tuy nàng vẫn đeo khẩu trang, mũ cũng kéo xuống rất thấp, nhưng bởi vì biểu diễn trong tiệc tối đón sinh viên mới, nên dù nàng có khiêm tốn đến đây cũng không giấu được.
Tất cả mọi người đều biết, lớp ba có một vị Thiên Sứ rơi xuống nhân gian.
Tướng mạo xinh đẹp, khí chất càng xuất chúng.
Lúc này, có mấy tên con trai đang đẩy nhau, giống như sắp sửa làm ra hành động gì, như là muốn xin QQ hoặc là mời đi ăn cơm chẳng hạn.
“Nhường một chút.”
Giang Chu đi đến, đuổi Đinh Duyệt đi, đặt mông ngồi cạnh Phùng Tư Nhược.
Đám con trai vừa rồi nhìn đến đây, lập tức quay đầu đi.
Người có tên, cây có bóng.
Tuy Giang Chu không tham gia huấn luyện quân sự, cũng không quen thuộc với người chung quanh, nhưng bởi vì chuyện trên diễn đàn lần trước, nên uy danh mười bước bẫy một người của hắn đã truyền khắp trường học.
Cùng lúc đó, Phùng Tư Nhược cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng rất thông minh, đương nhiên biết đám con trai kia vẫn nhìn vào mình, cho nên từ sáng đến giờ, nàng vẫn ngóng trông Giang Chu sẽ qua đây bắt nạt nàng, mặc dù bị Giang Chu bắt nàng cũng khiến nàng hơi tức, nhưng cũng rất vui vẻ.
Hơn nữa, chỉ cần có Giang Chu ở bên cạnh, thì người khác sẽ không dám nhìn nàng nữa, bởi vì người khác cũng sợ bị Giang Chu bắt nạt.
Lần trước có Phương Thiên Tài đã bị Giang Chu bắt chẹt 510 ngàn.
Cho nên, thật ra Phùng Tư Nhược rất sùng bái Giang Chu.
Nhưng lần này, sau khi Giang Chu ngồi xuống thì lại không chủ động nói gì cả, Phùng Tư Nhược do dự rất lâu, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên nhìn Giang Chu một chút.
Kết quả nàng phát hiện đối phương đang có gương mặt phiền não, không tự kiềm hãm được mà khẩn trương.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất