Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?

Chương 125: Nói xấu Giang Chu? Dừng tay, sẽ bị bẫy chết!

Chương 125: Nói xấu Giang Chu? Dừng tay, sẽ bị bẫy chết!


Giang Chu nói: “Văn phòng bây giờ của bọn em quá nhỏ, không đủ dùng, nên muốn xin trường học một chỗ.”
“Em muốn xin chỗ nào? Thầy hỏi giúp em.”
“Chính là căn nhà nhỏ bằng gạch ở góc tây bắc của trường, khoảng cách với phòng làm việc của em cũng khá gần, thuận tiện hơn.”
Nghiêm Vi Dân nghe thế liền sửng sốt.
Vị nữ sĩ mặc váy đen kia cũng quay đầu, kinh ngạc nhìn Giang Chu.
Giang Chu không hiểu phản ứng của bọn họ lắm: “Chỗ đó có vẫn để không cơ mà? Cũng có ai dùng đến đâu?”
“Nào nào nào, em qua đây ngồi trước đi.”
Nghiêm Vi Dân gọi Giang Chu vào: “Tôi giới thiệu một chút, vị này là Trịnh Hồng Hà nữ sĩ của ẩm thực Cảnh Huệ.”
Người phụ nữ kia gật đầu, tâm trạng dường như không được tốt lắm.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Giang Chu cảm thấy khóe miệng của bà ta còn mang theo một tia nghiền ngẫm.
“Còn vị này, là học sinh của trường chúng tôi, tên là Giang Chu, hiện nay đang khởi nghiệp.”
Giang Chu mỉm cười không mặn không nhạt, thuận thế ngồi xuống ghế sa lon.
Ấn tượng đầu tiên của hắn với vị Trịnh Hồng Hà này là rất phản cảm.
Bởi vì ánh mắt của người phụ nữ này luôn mang theo một loại cả vú lấp miệng em, giống như không đặt ai vào mắt vậy.
Nếu như người ta đã không khách khí, vậy hắn cũng không cần phải khách khí làm gì.
“Hôm nay thật trùng hợp, không ngờ hai người lại chạm mặt nhau.”
Nghiêm Vi Dân quay đầu: “Giang Chu, chỗ em muốn, cũng là chỗ Trịnh nữ sĩ muốn thuê.”
Giang Chu nghe đến đây thì lập tức bừng tỉnh.
Chẳng trách thái độ của vị Trịnh Hồng Hà này lại không tốt, thì ra là người này đến đây để cướp chỗ làm việc với mình, hơn nữa, hình như hai người họ đang bàn bạc rất tốt thì phải, sau đó mình bỗng nhiên xuất hiện, chặn ngang cuộc đàm phán này.
“Nếu là như vậy thì em đi trước đây, chủ nhiệm ngài từ từ nói chuyện đi.”
Nghiêm Vi Dân lập tức gọi Giang Chu lại: “Ai, em chờ đã, tôi còn chưa nói hết mà.”
Giang Chu nghe đến đây thì khóe miệng liền trộm cong lên.
Gọi mình quay lại, chứng tỏ là có hy vọng.
Dù sao mình cũng là học sinh của đại học Thượng Kinh, Nghiêm Vi Dân cũng không thể gọi mình quay lại rồi cho người khác thuê chỗ đó, đúng không?
Có điều hắn vẫn phải giả vờ một chút, không thể biểu hiện quá rõ ràng.
“Chủ nhiệm, thật ra thì em không cần chỗ đó cũng được, sẽ không mang phiền phức đến cho ngài.”
Nghiêm Vi Dân nhìn Giang Chu: “Em mang phiền phức đến cho tôi còn ít à? Chỉ nói lần em bẫy Phương Thiên Tài thôi, tôi suýt nữa đã bị trường học xử phạt rồi.”
Giang Chu vẻ mặt áy náy như sắp khóc: “Chính là vì em vẫn luôn làm phiền ngài, cho nên mới ngại không dám để ngài khó xử, em cũng biết chủ nhiệm ngài làm việc bận rộn, trong lòng em cũng không đành lòng mà.”
“Em có tâm tư này, cũng nói tôi đã không uổng công chiếu cố em.”
Lúc này, Trịnh Hồng Hà bỗng nhiên mở miệng: “Sinh viên không phải nên học tập cho giỏi sao, làm buôn bán kinh doanh làm gì? Hơn nữa, chuyển sang nơi khác không được sao?”
Giang Chu nhìn người này: “Tôi càng nghĩ, lại càng thấy chỗ đó là thích hợp nhất.”
“Vậy thì xin lỗi rồi, tôi đã nhìn trúng chỗ đó rồi.”
“Không sao, không cần xin lỗi, tôi cũng không nói là sẽ nhường mà.”
Trịnh Hồng Hà nghe thấy thế liền cảm thấy nực cười.
Một sinh viên muốn gây dựng sự nghiệp, còn chạy đến xin địa điểm làm việc miễn phí, mà mình thì cầm mấy trăm ngàn đồng tiền thật bạc thật đến để thuê nơi làm việc, ai nặng ai nhẹ, liếc qua còn không rõ sao?
Cô ta cũng không tin, đầu năm nay lại có người không muốn kiếm tiền, còn thishc làm từ thiện hơn. Cho nên, trong lòng cô ta, nhất định Nghiêm Vi Dân sẽ cho cô ta thuê chỗ đó.
Nhưng mà Nghiêm Vi Dân thì lại nghĩ khác, đại hội đầu tư sau tháng cuối năm sắp đến rồi, đại học Thượng Kinh chỉ có mỗi hạng mục này là có thể mang ra, hy vọng thăng chức trước khi về hưu của mình cũng nằm ở trong này.
Phải biết rằng, coi như thăng một cấp nhỏ, thì tiền lương hưu cũng khác biệt một trời một vực.
Hơn nữa, quan trọng nhất vẫn là tính cách của Giang Chu, đừng thấy tên nhóc này bây giờ đang ra vẻ hiền lành, mở mồm ngậm mồm là ngài vất vả, ngài khổ cực, làm phiền chủ nhiệm rồi. . .
Nhưng nếu như mình thật sự không cho tên nhóc này chỗ đó, thì chỉ sợ tên này sẽ náo loạn lật trời luôn.
Chuyện của Phương Thiên Tài chính là một ví dụ, nếu Giang Chu muốn làm loạn, trong trường học thật sự chưa chắc là sẽ có người quản được hắn.
“Hai người đều muốn chỗ này, nhưng nơi này cũng chỉ có một, tôi thật sự rất khó xử.”
Trịnh Hồng Hà lập tức cầm một xấp tiền đập lên bàn, hết sức khí thế: “Chủ nhiệm Nghiêm, tôi mang tiền thuê đến rồi.”
Giang Chu ho khan một tiếng: “Chủ nhiệm, học sinh cũng chuẩn bị thông báo phá sản rồi.”
“Phá sản? Không được, sắp đến đại hội đầu tư rồi, em phải đi tham gia!”
“Nhưng mà em không có đại điểm làm việc, không phá sản thì uống gió tây bắc à? Học sinh cũng rất khó xử nha.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất